Từ “Sắc” vào đạo Phật dùng làm chỉ vật chất và rất nhiều gì gồm hình tướng color sắc. Chữ “Không” được nói đến trong đạo Phật chưa hẳn là “Ngoan Không” như lông rùa sừng thỏ, chiếc mà không lúc nào xẩy ra. Chữ ko được nhắc đến nhiều vào đạo Phật đó là “Chơn không Diệu Hữu”.

Chuỗi vòng suôn sẻ của bạn, xem ngay!.

Bạn đang xem: Cuộc đời sắc sắc không không


Hỏi: Gần đây, tôi tất cả tham gia một pháp hội trong những số đó có một vị giảng sư trẻ giảng về Kinh chén bát Nhã. Trong pháp hội này còn có một đạo hữu vùng dậy hỏi ví như thầy nói sắc chẳng không giống không, không chẳng không giống sắc, vì vậy ăn cũng tương tự là không ăn. Vậy nguyên nhân mình yêu cầu ăn? trường hợp thầy không trả lời được thì thầy không tồn tại tư giải pháp giảng bài xích pháp này. Câu hỏi làm vị giảng sư trẻ túng bấn lối không thể trả lời bèn cáo lỗi đại chúng rồi lui xuống. Vậy xin hỏi ý nghĩa sâu sắc sắc tức thị ko là như thế nào?

Đáp:

Phần 1: Ý nghĩa của “Sắc Tức Thị Không”

Đa số chúng ta đã nghe nói đến “sắc tức thị không, ko tức thị sắc” nghĩa là dung nhan chẳng khác không, không chẳng khác sắc. Dẫu vậy nếu hiểu và lập luậnlà tất cả cũng như không có, ko có cũng tương tự có, vậy là sống tương tự như chết, chết cũng như sống, vậy ta đi chết hết ư? Ở đơn vị cũng như không ở, vậy chúng ta ra bụi ở hết ư? Đấy là một trong cách đọc và lý luận sai lạc của những người dân chưa gọi đạo.

Sơ lược về rạm nghĩa thì đây là câu nói trong Bát Nhã trung ương Kinh. Ví như đã nói tới Bát Nhã thì đấy là giáo lý tối thượng thừa của Phật giáo, không phải chỉ dựa vào trong 1 chút ít Phật Pháp sơ dùng là gọi được diệu lý bên trong. Bằng cớ là ba đời mười phương chư Phật nhờ thông đạt Bát Nhã mà bao gồm được Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Nói như thế không phải là chúng ta không thể nào đọc được nghĩa lý của kinh Bát Nhã, mà lại là nhằm cho chúng ta hiểu rằng, sắc tức thị không là nhìn từ tầm nhìn của Tuệ Nhãn và Phật Nhãn, chứ chưa hẳn là nhìn bằng nhục nhãn của phàm phu.

Từ “Sắc” trong đạo Phật dùng nhằm chỉ vật chất và đa số gì có hình tướng màu sắc. Chữ “Không” được nói tới trong đạo Phật không buộc phải là “Ngoan Không” như lông rùa sừng thỏ, dòng mà không khi nào xẩy ra. Chữ không được nhắc tới nhiều vào đạo Phật chính là “Chơn ko Diệu Hữu”.


Bài liên quan
Chân không Diệu Hữu trong ghê Hoa Nghiêm

Như vậy, sắc tức thị không là kể tới THẬT TƯỚNG của vạn pháp và đấy chính là VÔ TƯỚNG, cái tướng KHÔNG củavạn pháp. Đến đây chắc gồm người thắc mắc sao lại là Vô Tướng, rõ ràng tôi thấy gồm nhà cửa, xe cộ cộ, sông núi lý do lại bảo là không?

Xin thưa, nếu nhìn bằng nhục nhãn là như thế. Tuy nhiên, nếu truy nguyên ra bắt đầu thì chẳng tất cả cái gì là cống phẩm hay xe pháo gì cả. Vị sao thế? Vì những chiếc có hình tướng đó KHÔNG CÓ TỰ TÁNH CHƠN THẬT. 

Tất cả cũng do nhân duyên tạm bợ nương gá nhau mà thành. Hết duyên thì tan rã rồi trở về với mèo bụi hư vô. Không tồn tại gì là từ thân riêng biệt của bao gồm nó cả. Vậy, nếu có vị nào đọc được từ chiếc không cơ mà do nhân duyên nương gá nhau để hợp lại thành cái gồm (ví dụ như thể thân này, đơn vị cửa, xe cộ cộ, sông núi) khi không còn duyên mọi thứ tung rã, cùng từ cái bao gồm lại trở về với không, mỗi giây phút chúng ta đang sống thì cũng đồng nghĩa là chúng ta đang dần dần chết.. Thì quý vị sẽ hiểu được ý nghĩa sắc chẳng khác không, ko chẳng khác sắc, dung nhan là không, không là sắc. Câu nói “phiền óc tức ý trung nhân đề” cũng là từ ý này.

Phần 2: Tư cách của bạn học pháp và hỏi pháp


Vấn đề Phật Tử tại gia có trình độ Phật Pháp cao hơn rất nhiều vị xuất gia là một điềuđáng khen. Tuy nhiên, nếu rước sự hiểu biết đó để hý luận, tranh chấp hơn thua, để đề cao cái vấp ngã mạng của mình, không lấy sự hiểu biết đó góp phần gìn giữ Chánh Pháp, thì đấy là tư cách không nên tất cả của một fan học Phật.

Xem thêm: Top Các Loại Thuốc Bôi Làm Mờ Sẹo Được Đánh Giá Tốt Nhất Hiện Nay

Khi học tập pháp tuyệt hỏi pháp, chúng ta nên học có tác dụng sao, hỏi làm sao để sự học hỏi đó đem lại lợi lạccho bản thân và mang lại tất cả mọi người, và đừng nên có thái độ “bắt bí” tín đồ khác. Giá chỉ như trong pháp hội vị đạo hữu này cần sử dụng sự học hiểu của mình để hỗ trợ thêm phần giảng của vị giảng sư trẻ thì hay biết bao nhiêu?

Mỗi lúc vào chùa chúng ta đều thấy các pho tượng hộ pháp trấn giữ ở các chùa. Nhưng gồm bao giờ chúng ta tự hỏi các vị hộ pháp này là ai xuất xắc không?

Từ các bài học lịch sử đã cho biết những ông hộ pháp bằng đất, bằng xi măng không thể nàobảo vệ được Chánh Pháp khi bao gồm trộm cướp hay binh đổi mới giặc loạn.

Nhưng chính quý vị là đầy đủ vị hộ pháp, đã gìn giữ Chánh Pháp của Phật cho đến nay là đã gần 2600 năm. Vậy thì xin quý khách mãi là đều vị hộ pháp chứ chưa phải là con cháu của ma vương, đi đâu cũng nhiễu loạn đại chúng, và ngăn trở sự truyền thừa của Chánh Pháp!!

Chúng ta trì tụng Bát Nhã trọng tâm kinh, bản toát yếu của giáo pháp Bát nhã luận giảng về tính không. Kinh điển dạy rằng: ngũ uẩn không bao gồm sự tồn tại cố hữu, điều đó biểu lộ về tính không của Pháp và tính không của chiếc tôi. 

Tinh túy của Bát nhã trọng tâm kinh là: tất cả chư Phật, an trụ trong tam thế tỉnh thức viên mãn và thấu suốt, cũng y theo Trí huệ Bát-nhã cơ mà được vô thượng, chánh đẳng, chánh giác. Chứng ngộ tính không được tạo ra trực tiếp bởi Bồ đề tâm tỉnh giác là căn cơ của trí tuệ chén nhã.

Tính không là gì? Sắc tức thị không; không tức thị sắc. Nếu chúng ta suy xét và phân tích kỹ lưỡng về sắc, chúng ta sẽ quan yếu thấy bất cứ thứ gì tồn tại một cách cố hữu cả. Hầu hết thứ đều tồn tại trong mối liên hệ với sự thứ khác. Sắc tướng và tính không đều tất cả sự cửa hàng lẫn nhau.

Trong lần chuyển Pháp luân thứ nhất, đức Phật đã dạy các về tính không của mẫu tôi, còn trong lần chuyển pháp luân thứ hai, ngài giảng kỹ hơn về tính không của Pháp, vừa lòng uẩn thân- trung ương là căn cơ tạo nên con người cũng được hiển lộ trong lần chuyển pháp luân này.


HỖ TRỢ CHÚNG TÔI

Tuân theo truyền thống lâu đời Phật giáo, công ty chúng tôi cung cung cấp tài liệu giáo dục Phật giáo philợi nhuận. Khả năng bảo trì và không ngừng mở rộng dự án của chúng tôi hoàn toàn phụ thuộc vàosự cung ứng của bạn. Giả dụ thấy tư liệu của cửa hàng chúng tôi hữu ích, hãy cân nhắc quyên gópmột lần hoặc hàng tháng.

QUÁN TƯƠNG ĐỐI CỦA SẮC KHÔNGTác giả: Cư Sĩ LÝ NHẤT QUANGDịch giả: THÍCH THẮNG HOAN(Trích trong Phật Pháp Dũ công nghệ Đích Tỷ Giảo Xiển Thích)

*
Tâm kinh nói rằng: “Sắc có nghĩa là không, không có nghĩa là sắc.” Sắc sao lại là không? Không sao lại là sắc? Vấn đề nầy làm cho mọi người luôn luôn cảm thấy tất cả phần nào cực nhọc hiểu; dường như đây là nhị đối tượng, đều biến thành cực đoan, làm cho sao có thể hợp nhau lại thành một được? Nguyên vì bọn họ thường đem vấn đề Sắc trực tiếp triển khai khảo cạnh bên thì có quan điểm để giải thích, còn đem vấn đề Không trực tiếp thực hiện khảo gần kề thì không tồn tại quan điểm để lý giải. Một có một ko chẳng yêu cầu là đều trở thành cực đoan sao? Chẳng phải là một trong những thứ tương đối sao? Cũng tự vấn đề này lại còn thêm nghi hoặc nữa, Có tức là Không, Không tức là Có, ngoài ra trình bày khu vực kiến giải ko thông. Hơn nữa nguyên nhân trên đối với cái “Có” cũng không làm sáng tỏ chỗ nhấn thức đúng. Nhưng mẫu “Có” đây chắc chắn là có phải chân thật không? Nếu bảo là chân thật thế thì loại “Có” đó nhất định ngày qua đã có, hôm nay đang bao gồm và sau này cũng có; trước một giây đồng hồ đã có, ngay trong một giây đồng hồ đeo tay đang có và sau đó 1 giây đồng hồ đeo tay cũng có; ý nói cái Có như thế là gồm chân thật, trong Phật Pháp call là “Thường”, là dài lâu không biến hóa đổi. Nhưng dòng Sắc cơ mà Phật Pháp nói đến chính là cái tất cả của đưa có, là mẫu “Có giả danh” của nhân duyên hòa hợp, là không tồn tại tự tánh. Tuy nói “Có” nhưng mà thật ra không hẳn thường có, là “cái bao gồm của loại không”, là tánh không duyên khởi không ngăn ngại; nó hiển bày được cảnh giới “chân không diệu hữu” của “chân tướng vạn hữu”. Cái Có đó cũng là nói ngày trong ngày hôm qua thì bao gồm mà ngày hôm nay thì không, ngày từ bây giờ thì tất cả mà mai sau thì không. Cho đề xuất trong Phật Pháp nói: ý nghĩa của Sắc chính là chất ngại phát triển thành hoại. Nó vươn lên là hoại như nước trái cây, ngày ngày qua thì ngon hoàn toàn có thể dùng được, ngày hôm nay lại trở thành rửa nát ko thể sử dụng được. Chất ngại chính là có hình hóa học làm chướng ngại vật lẫn nhau, nói theo hiện đại: Phàm đồ chất phần lớn chiếm một khoảng không gian; vật này chiếm phần cứ liền chướng ngại vật vật khác. Nhưng nó chưa hẳn chướng ngại vĩnh viễn và cũng luôn luôn luôn bị đổi thay đổi. Chất hổ hang vì vươn lên là hoại mà không hẳn tồn tại dài lâu cho nên gọi là Bất Thường. Còn nói về nghĩa thật của chữ Không, chữ “Không” chưa phải là chiếc không trống trống rỗng như tẩy sạch, cái không như thế là dòng không đoạn diệt, là chiếc không của ngoan không. Thế thì cái Không xét mang đến cùng như thế nào? Cái ko ở đây trình diễn là chỉ cho cái không của không tự tánh: như hiện tượng lạ dòng xoáy trong nước sẽ chảy, dòng xoáy là vì nước lưu động xoay tròn phạt khởi, cơ mà ai rất có thể tìm ra được bạn dạng thể của chiếc xoáy? Đây cũng chính là nói phân tử nước của cái xoáy trước một giây đồng hồ thời trang cùng cùng với phân tử nước sau đó 1 giây đồng hồ, sớm đã biết nước không có nguồn gốc mà lại đi tìm chủ thể của mẫu xoáy để triển khai đại biểu thì cũng cấp thiết được, nguyên vì chưng nước của mẫu xoáy là khu vực lưu gửi không con gián đoạn; cho đến phân tử của nước trên đây cũng thay đổi không gián đoạn, như vậy cái gì là từ tánh của cái xoáy? vị lẽ đó cho nên gọi là Không. Sắc sẽ là chưa phải thường còn với nó cũng luôn luôn bị vươn lên là đổi. Còn vấn đề Không thì bản chất của nó ở vị trí cải đổi mới không hoàn thành cho đề nghị cũng không thể kiếm được tự tánh. Từ đó tiệm thấy, sắc đẹp thì vô thường với Không thì bất đoạn, đang vô thường cùng cũng bất đoạn, đã khác nhau mà lại cũng tương tự nhau, cho nên được gọi “Sắc tức là Không, Không tức là Sắc.” Để đạo lý Sắc không bị sự thật núm thể, tôi xin đối chiếu vấn đề đó lại một lần nữa. Những Sắc rất có thể thấy được nhằm nói gọi là Hữu Biễu Sắc, còn đông đảo Sắc cần thiết thấy được call là Vô Biểu Sắc. Hữu Biểu sắc được phân làm tía loại: 1. Hiển sắc là mọi sắc tướng hiện tại bày rất riêng biệt như: màu xanh, color vàng, màu sắc đỏ, màu trắng. 2. Hình sắc là đều hình tướng bao gồm thế thấy được như: dài, ngắn, vuông, tròn. 3. Biểu sắc là đông đảo hình tướng tá của hễ tác hoàn toàn có thể thấy được như: chũm lên, bỏ xuống, co lại, doãi ra, đi, đứng, nằm, ngồi..v..v..... Còn những loại Sắc nào hồ hết thuộc về ko mà quan yếu thấy được? thiệt ra đầy đủ thứ sắc đẹp trên cũng chính vì gọi không là chỉ cho đa số pháp, những đồ vật không thể hóa học đều vì nhân duyên cấu kết sanh ra. Những pháp kia sao bảo rằng không thể thấy được? Nay đem sự việc Không đây giải thích như sau: 1)- Hiển dung nhan là màu sắc xanh, màu vàng, màu đỏ, màu sắc trắng..v..v.... Hiện bày rất ví dụ mà chúng nó bạn thường người nào cũng dễ thấy. Màu xanh thì làm sao vàng được, điều đó rất có thể phân biệt rõ ràng dễ dàng, không có vấn đề. Nhưng nếu rước bốn màu sắc (xanh, vàng, đỏ, trắng) tô lên trên một cái mâm tròn của trục sản phẩm (như thứ hình (1) biểu thị), chiếc mâm của trục máy đưa động, bốn color tức thì không hề hiện ra cá biệt nữa! Chỉ còn sót lại toàn white color hiện bày đấy thôi. Lúc bấy tiếng bốn màu sắc không hiện ra call là Không, nhưng bọn chúng nó trọn vẹn không đề nghị là không. Duyên cớ là vì sự vận động của trục thứ (tức là ám chỉ các pháp vị nhân duyên sanh) khiến cho bốn color không còn hiện nay bày. Ngay cơ hội đó trục máy đình chỉ chuyển động thì bốn màu sắc tức khắc hiện bày trở lại. Hiển sắc của một hiện bày một ẩn mất đây bao hàm cái Có chưa hẳn vốn có, cũng giống như cái Không chưa hẳn không có, cho nên gọi “Sắc có nghĩa là Không, Không có nghĩa là Sắc.”
*
(ĐỒ HÌMH 1)

Vàng

 

 

Đỏ

 

 

Trắng

 

2)- Nơi trên hình sắc quan sát xem, họ luôn luôn phân biệt được các thứ sai biệt trong tầm tròn kia nào là đây dài kia ngắn. Tướng mạo cũng không cố định vừa là dài, ngắn, vuông, tròn với cũng không thật thể rất có thể đạt được. Thử coi trong vật dụng hình (2) phân A cùng B thành nhị đoạn dài giống nhau, trường hợp như tháo chúng nó ra với ráp nó vào trên hai địa chỉ A và B y hệt như trong đồ hình (3), thì A với B biến chuyển đồ hình (4), dịp đó so sánh A dài hơn B với B ngắn lại hơn nữa A; sự sai biệt dài ngắn bởi vì nhân duyên của thiết bị hình (3) sinh khởi.

*
(Đồ hình 2)
*
(Đồ hình 3)
*
(Đồ hình 4) căn cứ trên cho chúng ta biết tướng lâu năm ngắn không thể đạt được, nên gọi là Không. Một vuông của tiếp giáp thì tương đương nhau và một tròn của Ất thì tương đương nhau như trong đồ vật hình (5), khi dịch chuyển chúng đến ngay cạnh và Ất như trong thứ hình (6) thì không còn tướng vuông và tròn nữa như trong trang bị hình (7) biểu thị.
*
(Đồ hình 5)
*
(Đồ hìng (6)
*
Đồ hình (7)

hiện nay tướng vuông cùng tròn bị đổi khác là do nhân duyên của tiếp giáp và Ất khu vực đồ hình (6) sinh khởi. Điều đó minh chứng tướng vuông cùng tròn cũng cấp thiết đạt được. Nhân đây cho thấy thêm hình nhan sắc lại cũng là Không Tướng. Những thể hiện trên đưa đến xác định “Sắc có nghĩa là Không, Không tức là Sắc”.