Đến thăm những gia đình có hoàn cảnh khó khăn sau bão, shop chúng tôi đã ko ghìm nổi sự xúc đụng trước những thực trạng thương tâm của không ít đứa con trẻ mất cha, mất mẹ. Gồm em bắt đầu lên hai, lên ba, bao gồm em 15 mon tuổi, thậm chí còn có em chỉ mới được rộng một mon tuổi. Những em vẫn cười nghịch khi không nhận thức được sự mất mát quá lớn.


KHÔNG CÒN CHA, MẸ…

Khi công ty chúng tôi đến, chiếc thùng của người mẹ trẻ vẫn còn đó đặt vào mái lều dựng tạm, ở kề bên là một người đàn ông bế trên tay đứa con nhỏ mới 1 tháng 5 ngày tuổi, cùng bà con hàng xóm. Hỏi ai cửa hàng chúng tôi cũng chỉ nhận được gần như giọt nước mắt thương tiếc cho người mẹ con trẻ xấu số, và thương cho tất cả đứa trẻ con vừa lọt lòng mẹ. Chị Nguyễn Thị Mỹ Linh, 17 tuổi, quê ở phải Thơ, bắt đầu chân ướt chân ráo đến thị xã Long Hải, huyện Long Điền được 3 ngày, chị chạm mặt anh Nguyễn Văn Khánh, 21 tuổi. Yêu quý cho hoàn cảnh lầm lỡ bơ vơ, anh sẵn sàng nhận làm thân phụ và nuôi nấng cả hai chị em con. Vậy mà vừa được 3 ngày, bão đến, bên sập, gạch ngói đè vào người, chị Linh chết, để lại người con còn đỏ hỏn.

Cũng ở thị trấn Long Hải, cha chị em lớn số 1 16 tuổi, nhỏ dại nhất 11 tuổi bơ vơ, thẫn thờ bên bàn thờ bố mẹ còn bắt đầu nguyên trong căn nhà không mái trống hoác. Bão đến, gió to, giật mạnh, cảm giác nhà lung lay, rung gửi không an, anh chị em anh Ngô Viết Dũng, 5 người, chui xuống gầm giường gỗ mong tìm kiếm được chỗ trú ẩn an toàn. Nhưng cơn bão không tha, hất tung mái, giật đổ nhà, làm cho cả cha mẹ các em phần nhiều chết. Em Ngô Thị Thanh Sang, là chị cả, kể lại nội địa mắt: thông thường khi phụ huynh còn sống mái ấm gia đình cháu đã khó khăn, mẹ cháu gánh mướn cá dưới biển, ba cháu bệnh tật tim, không làm được việc nặng, thỉnh phảng phất có khách thuê mướn thì chặt củi bán. Tiếng cha, chị em cháu mất rồi… Anh Ngô Viết Anh, chú ruột các em mang lại biết: "Trước mắt chưa chắc chắn tính núm nào, đa số người ai ai cũng khó khăn, trong xóm nhiều nhà tốc mái nhưng chưa tồn tại điều khiếu nại lợp lại. Nhà các cháu cũng vậy, căng trợ thì tấm bạt ở 1 góc chống ngoài để tại vị bàn thờ cha mẹ, cống phẩm vẫn trống hoác chưa sửa lại được. Mấy lúc này các cháu ngủ nhờ nhà hàng quán ăn xóm".

Chúng tôi mang lại thăm 3 bà bầu Bùi Thị Hồng đã nằm chữa bệnh trong bệnh viện Lê Lợi. Em Hồng kể lại vào nỗi hại hãi: "Khi bão vừa cho một lúc, gió to, mạnh, nhà con cháu rung chuyển, cha đi biển, 4 người mẹ con sợ hãi quá phân vân làm nắm nào. Bỗng dưng mái tôn bị tốc, chú Trường hàng xóm chạy sang đưa 4 chị em con con cháu qua nhà chú, được một thời gian tường đơn vị chú cũng đổ sụp. Bà mẹ đứng tiếp giáp vách tường, cả 4 tín đồ nhà con cháu và 2 tín đồ nhà chú trường bị đống gạch đổ nát đè lên. Con cháu đứng ngay gần tủ nên chỉ bị thương sinh hoạt tay. Mẹ cháu bế em Nhung, nên những lúc nhà đổ, người mẹ úp fan che hết phần dưới đến em, yêu cầu em bị thương sinh hoạt đầu, mặt, còn mẹ thì bị tường đè chết". Anh Nghi Văn Trường, láng giềng của bé bỏng Hồng kể: "Ngay trong cơn bão, mưa từng hạt nặng quất vào người, vào mặt, cửa hàng chúng tôi cố gắng, thiết bị lộn với đống gạch đá đổ nát và mưa gió, lôi được mọi fan ra. Chỉ bao gồm chị Lan (mẹ các cháu) chết, phần lớn người sót lại đều bị thương, con gái tôi nên chuyển đi khám đa khoa Chợ Rẫy bởi vì vỡ mắt cá chân. Con cháu Nhung khi mới cứu ra, khía cạnh mày thâm nám tím, phải 15 phút sau new khóc được".

CHÁU ý muốn CÓ CĂN NHÀ…

Khi được hỏi, bố chị em, Ngô Thị Thanh sang trọng chỉ biết khóc, khi bố mẹ chẳng còn ai. Em Ngô Viết Thành (em Sang) nghẹn ngào: "Cháu mong mỏi có căn nhà để thờ cha mẹ cháu, nhằm 3 người mẹ cháu được sống hạnh phúc với nhau, và cháu tiếp tục được đi học, sau đây lớn để giúp đỡ chị với em gái cháu". Còn em Bùi Văn Huy (em Hồng) thì ngây ngô: "Cháu hy vọng mẹ cháu sống lại với 3 mẹ cháu, và ước ao em Nhung mau khỏi bệnh".

Đến thăm các cháu, mọi tín đồ không khỏi xúc rượu cồn trước hoàn cảnh éo le này. Bà Nguyễn Thanh Hằng, chủ nhiệm Ủy ban dân sinh – mái ấm gia đình & trẻ em tỉnh, mang đến biết: "Trước mắt công ty chúng tôi sẽ bộ quà tặng kèm theo quà, tiền và giấy tờ để góp phần giúp những em ổn định định cuộc sống và tiếp tục đi học. Sau đó, shop chúng tôi sẽ coi xét để giúp đỡ đỡ sửa chữa nhà cho các em, đối với những trường đúng theo sập nhà thì sẽ hỗ trợ xây công ty tình thương cho những em".

Bạn đang xem: Nỗi đau mất cha mẹ

Rồi đến ngày của Bố, tôi đã nghịch rằng mình chẳng nên tốn đồng nào để sở hữ quà tặng ngay cả. Nhưng mà rồi chỉ vài giây sau lại tự hỏi rằng sẽ ra sao nếu tôi có cha và khuyến mãi ngay ông một món rubi nho nhỏ.


Mọingười bao quanh nghĩ rằng tôi ko thể hiểu đượcnhững chuyện đang xảy ra tồi tệ như thế nào. Họ chorằng tôi là một đứa trẻ may mắn bởi phụ thân tôi qua đờikhi tôi vẫn còn rất nhỏ. Họ đã thực sự nghĩ nhưthế, nghĩ rằng tôi còn nhỏ phải nỗi đau mất cha nàychẳng là gì cả đâu. Vào mắt họ, tôi chỉ là mộtđứa rực rỡ chẳng biết gì cùng cứ ngây ngô, ngốc nghếchvậy thôi.

Vậynên họ đã vô tình giảm nhẹ nỗi đau mất đi ngườithân trong mắt một đứa trẻ như tôi.


*

Khibố tôi qua đời, phải mất một thời gian rất thọ tôimới có thể nhận thức được chuyện này tồi tệ nhưthế nào. Cơ hội nhỏ, tôi chỉ hiểu rõ và nhớ tất cảmọi thứ đã diễn ra. Tôi nhớ khoảnh khắc trái tim bốtôi ngừng đập, tiếng trang thiết bị gì đó vang lên vào phòngbệnh, mẹ tôi thì bật khóc, có ai đó đưa tôi ra khỏicăn chống đau thương, còn những người bao bọc thì cúiđầu tỏ vẻ thương tiếc. Tôi nhớ tất cả mọi thứ,và dù khi đó ai cũng muốn muốn chuyện đang xảy ra chỉlà một giấc mơ thì thực ra nó lại là hiện thực phũphàng buộc họ phải chấp nhận đối diện.

Khilớn lên, tôi nhận ra những suy nghĩ về chiếc chết củangười lớn thật buồn cười. Như là chúng ta đã nghĩmột ai đó vô tình chết đi chỉ vào một giấc ngủ sẽkhông tồi tệ như bạn phải chết dần chết mòn vì mắcbệnh ung thư, hoặc việc các cụ của mình mất đi sẽkhông tồi tệ như việc thiết yếu bố mẹ bản thân mới là ngườiqua đời. Cùng rồi bọn họ lại tiếp tục giả định rằngnếu bố mẹ của bạn qua đời lúc bạn còn nhỏ, việcđó thật đỡ bớt nhiều đớn đau làm sao hơn là việcbạn phải trải qua nỗi đau mất mát khi bản thân đãkhôn lớn rồi.

Xem thêm: Mua Lý Lịch Đảng Viên Mẫu 2-Knđ, Lý Lịch Của Người Xin Vào Đảng Mẫu 2

Vàcũng chỉ vị tôi là một đứa trẻ chưa tròn bảy tuổimà chẳng ai nói mang đến tôi biết rốt cuộc là có chuyện gìđang xảy ra, tuyệt một lời giải say mê đơn giản về cáichết của bố mình. Đơn giản chỉ bởi tôi là một đứatrẻ vắt mũi chưa sạch, cần dù chuyện đang xảy ra cótồi tệ đến mức nào, vào mắt tôi đó cũng chỉ làmột sự kiện chấn động trong tích tắc rồi thôi.

Thờigian lặng lẽ trôi đi, tôi dần dần biết được nỗimất non của bản thân lớn như thế nào.

Tôiđã ko thể biết mình đang mất đi điều lớn lao gìngay từ những khoảng thời gian rất ngắn đầu. Khi còn là một đứa trẻ,tôi biết việc mất bố là một sự thiếu hụt đau đớntrong đời mình. Tôi đã khóc bố bốn lần, hoặc nhiềuhơn thế nữa. Nhưng rồi thời gian trôi đi, tôi cũng khônlớn, bận rộn với tuổi trẻ của mình và dần dần vuivẻ trở lại lúc được nhận từ mẹ và dì tình yêuthương vô bờ bến. Nghĩ theo một chiều hướng tích cực,tôi vẫn còn thấy mình may mắn vì còn có mẹ ở cạnhvà được thân thiết với bà. Và cứ thế, nỗi đautrong tôi dần dần biến mất từ dịp nào tôi cũng chẳngbiết nữa.

Rồicó một số sự kiện trong đời vô tình xuất hiện vàkhiến nỗi đau của tôi xoay trở lại. Giống như cơ hội tôileo lên xe pháo một cô bạn tầm thường lớp và nghe được đoạn hộithoại của cô ấy thuộc với bố bản thân về việc họ sẽăn món gì vào bữa tối. Hoặc cảm giác hụt hẫng khitôi thấy những người bạn của mình được bố dắttay, cõng trên lưng cùng nhiều thời gian còn được bế trên cổkhi băng qua đường để về nhà. Rồi đến ngày của Bố,tôi đã đùa rằng bản thân chẳng cần tốn đồng làm sao đểmua vàng tặng cả. Nhưng rồi chỉ vài giây sau lại tựhỏi rằng sẽ như thế nào nếu tôi bao gồm bố với tặng ôngmột món vàng nho nhỏ. Lần lượt từng sự kiện xảy đếnvà dồn dập như những bé sóng lớn. Và cứ thế, từngcon sóng cứ đập vào người tôi mạnh dần và mạnh dần,cho đến ngày tròn 13 năm bố tôi qua đời. Khi đó, ôngnội tôi cũng ra đi. Ở hàng ghế đầu tiên trong đámtang của ông, tôi đã bắt đầu khóc với thấm thía đượcnỗi đau mất mát người thân này. Tôi hiểu được cảmgiác mất bố là một cảm giác khủng khiếp đến mứcnào. Mất đi bố khi còn nhỏ, nghĩa là tôi phải chịuđựng nỗi đau thấm tháp dần dần vào trọng điểm hồn mình. Vàkhi tôi lớn lên, nỗi đau của tôi cũng vẫn ở đó, đãluôn luôn ở đó. À, hóa ra nỗi đau này đã gồm ở đâylâu như thế, chỉ là đợi đến đến cơ hội tôi thực sựtrưởng thành thì nó mới xuất hiện để dày vò tôi màthôi.