Chương (1-87)
← Ch.20Ch.22 →
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch: Minovan

Nghe mang lại tên của tín đồ này, nhì đầu lông mày của anh ý nhíu chặt lại, bực bội lên tiếng, "Ngốc bị tiêu diệt đi được còn trong cả ngày xuất hiện thêm trước phương diện con, nhỏ thấy phiền quá yêu cầu bảo cô ta đi dọn dẹp lại biệt thự hạng sang ở ngoài thành phố rồi."

Trần Minh Mặc nhìn về phía anh, "Vì vì sao này thôi?"

Trần tuyển mộ Bạch nghĩ nghĩ một thời điểm xem có chuyện gì khác không, "À, còn nữa, chưa phải Trần mộ Chiêu mới sắm một lọ hoa mới sao, nhỏ rất thích đề nghị bảo cô ta đi tìm kiếm Trần mộ Chiêu đem lại xem thử, ngờ đâu có chút chuyện vặt bởi vậy cũng có tác dụng không xong, đi được nửa mặt đường còn đánh vỡ, làm người ta tức chết đi được, "

Trần Minh Mặc nhìn anh trường đoản cú biên từ diễn hồi lâu, "Không còn gì khác?"

Anh cảm thấy nghi hoặc, kỳ quái nhìn về phía ông, "Còn gồm chuyện gì nữa? Một thiếu nữ mà thôi, nhỏ không phân phát được cô ta sao?"

Trần Minh Mặc cảm giác những lời nói vừa rồi của Trần tuyển mộ Bạch cùng với đầy đủ gì ông bắt gặp quả thật là quá phù hợp lý, mãi một thời gian cũng không kiếm ra có sự việc gì, "Ta không tồn tại ý này, chỉ với thuận miệng hỏi thôi. Không hẳn cũng chỉ là fan ngoài thôi sao, bé cũng không đề nghị tức giận như vậy."

Anh không kiên nhẫn mà đứng lên, "Không đề cập nữa, cứ nói đến là thấy bực mình, con tất cả hẹn rồi, ba không tồn tại chuyện gì không giống thì bé đi trước đây."

Ông chỉ gật gật đầu, ko nói gì nữa.

Bạn đang xem: Quân tử có cửu tư

Bước thoát khỏi văn phòng, từ bây giờ Trần chiêu mộ Bạch bắt đầu dám thở phào một hơi, cũng không thể thấy dáng vẻ tức giận như vừa rồi nữa, anh cố sức nổi loạn như vậy, chỉ hy vọng có thể khiến cho mọi chuyện dần đi vào quên lãng. Vừa nhìn thời gian thì phân phát hiện sẽ trễ hẹn với trần Thốc, anh liền nhanh lẹ đi tới chỗ đó, ngạc nhiên hai người đàn họ đã nạp năng lượng được một cơ hội rồi.

Trần chiêu mộ Bạch vừa bực tôi vừa không biết yêu cầu nói gì, chỉ ngồi xuống, rồi nhìn chăm chắm vào người nào đó đang nhai nhồm nhoàm, trong mắt anh, cô ta căn bản chẳng như thể một fan phụ nữ.

Trần Thốc mỉm mỉm cười giải thích, "Tam Bảo đói rồi, đề nghị anh nhằm cô ấy ăn uống trước trong khi chờ em."

Trần chiêu tập Bạch chú ý mấy mẫu đĩa trống đầy bàn, đơ giật đôi mắt hỏi, "Đợi em đến thanh toán hả?"

Đối với sự bới móc này của anh, è Thốc dường như đã quá rất gần gũi nên chỉ rót đến anh một cốc nước rồi chuyển nhà đề, "Anh mời ko được sao, đúng rồi, sao không gọi tín đồ đến."

Vẻ mặt anh vẫn giá buốt lùng, chú ý tới nhìn lui, "Gọi ai? Ở đây kế bên em, anh, còn tồn tại một kẻ tham ăn uống ra, làm cái gi còn ai nữa?"

Cô gái ngồi sát bên Trần Thốc thương hiệu Tam Bảo nghe vậy cũng không thể tức giận, chỉ híp mắt cười hóng đợi.

Trần Thốc nhìn Tam Bảo, vỗ về cô ấy, rồi thúc giục anh, "Gọi chị dâu!"

Trần tuyển mộ Bạch và Tam Bảo chạm chán nhau vài lần, nhưng mà chưa bao giờ gọi thẳng tên nhau, anh luôn cảm thấy cô gái này lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối đuối, ngoan ngoãn nhưng lại thực chất có thể chẳng được như vậy, từ bây giờ vẻ khía cạnh anh tỏ ra cực kỳ sửng sốt, "Cái gì? Chị dâu? Anh bắt em gọi cái bạn tham nạp năng lượng này là chị dâu?"

Sau khi nhét vào trong mồm một miếng thức ăn, Tam Bảo lý lẽ đầy mình chứa lời "Cậu không nghe giới thiệu sao, trong đôi mắt của kẻ tham nạp năng lượng chỉ bao gồm đồ ăn, mà món ăn viết từng cỗ ra, chính là người tốt" (*食物, : là thức ăn, giả dụ như viết phân ra những nét của chữ 食, sẽ được chữ 良 là chữ thiện trong bạn thiện)

Trần tuyển mộ Bạch tỏ vẻ bi quan nôn, rất là khinh hay hỏi, "Mấy lời đần ngốc này là ai nói vậy?"

Tam Bảo vô cùng tốt tính trả lời, "A Ức."

Trần chiêu mộ Bạch lại quan sát về phía è Thốc, "A Ức là ai?"

Trần Thốc nhắc anh, "Tùy Ức, bà xã của Tiêu Tử Uyên."

"À... Là cô ta sao..." Trần chiêu tập Bạch nỗ lực nhớ lại, tín đồ này anh có chạm chán qua vài lần, cũng chưa hẳn là mẫu mã người hiền khô gì, huống hồ còn có Tiêu Tử Tuyên chống lưng cho cô, anh nghĩ tôi cũng nên giữ lại mồm giữ lại miệng nhằm tích phúc thôi, mặc dù thế nhìn thấy Tam Bảo, quả thật là cần yếu nhịn được, kéo nai lưng Thốc, "Vợ của Tiêu Tử Tuyên cũng là người có tiếng, vị này công ty anh nghe đâu bao gồm quan hệ tốt với cô ta, anh cứng cáp cô ta không giả ngốc để làm gì đó chứ?"

"Cô ấy chưa phải người mưu chước đâu!" è cổ Thốc nhét thực 1-1 vào tay anh bảo anh hotline món, "Người hay đi cùng em đâu?"

Trần tuyển mộ Bạch cũng không có khẩu vị, chỉ lật sang xem, lơ đãng trả lời, "Cố Cửu tứ hả, đi nước ngoài thành làm việc rồi."

Trần Thốc mỉm cười, "Anh ko nói cố kỉnh Cửu Tư, nhưng mà là nói đái Khang, sao em vừa kể đã nhắc tới Cố Cửu Tư, lại nhận định rằng anh đang kể tới cô ấy vậy?"

Trần tuyển mộ Bạch dứt một lát, ngước đầu lên, kỳ quặc nhìn anh, "Đùa mấy chuyện này làm những gì vậy. è Tĩnh Khang ăn đủ quá yêu cầu đi xét nghiệm rồi, cách đây không lâu Cố Cửu bốn không sống nhà, cậu ta đều ăn phần của hai người."

Trần Thốc cũng ghi nhớ lại rồi nhảy cười, "Cậu ấy vẫn đồng nhất hồi nhỏ bé vậy."

Trần mộ Bạch đùng một cái gập thực 1-1 lại, cực kỳ nghiêm túc đề nghị, "Anh không kể thì em cũng quên đấy, tốt là em giới thiệu cái kẻ tham ăn này với trần Tĩnh Khang nhé, hai bạn cuồng ăn như vậy, chắc chắn rằng rất vừa lòng đôi."

Trần Thốc không cười nữa, quan sát về phía anh, "Nói nữa là anh tức thiệt đấy!"

Trần tuyển mộ Bạch giật giật nhì mắt, không rỉ tai nữa.

Người nhưng vẫn đang say sưa trong đống đồ ăn ngon, căn bạn dạng không nghe thấy nhị người bọn họ đang thủ thỉ gì, đùng một phát ngẩng đầu, "Em vẫn ăn chưa no."

Trần Thốc không hề do dự nhưng mà giựt thực 1-1 từ trong tay Trần mộ Bạch đưa qua mang đến cô, Trần tuyển mộ Bạch ý muốn ngăn cũng không phòng được, "Xem thích hợp món gì thì điện thoại tư vấn thêm."

Tam Bảo lập tức hài lòng bắt đầu gọi món, mãi một lúc sau bắt đầu nhớ đến việc xấu hổ, quay qua hỏi trần Thốc, "Em ăn không nhiều đúng không?"

Trần Thốc cũng vô cùng tốt bụng mà an ủi cô, "Không nhiều, tuần này em trực đêm nhiều, ăn đủ để bồi bổ."

Tam Bảo ngay mau chóng không nỗi buồn nữa nhưng mà vui vẻ call thêm vật ăn.

Trần chiêu mộ Bạch nhìn một bàn bừa bộn những đĩa, vẻ khía cạnh không liệu có còn gì khác để nói, cũng từ bỏ bỏ vấn đề ngăn cản, mệt mỏi lên tiếng, "Đúng thiệt là chưa khi nào thấy một người thiếu nữ nào hoàn toàn có thể ăn những như vậy, vứt xa è Tĩnh Khang cả vài tuyến phố rồi cũng nên, càng không cần phải nhắc cho anh hoặc em. Anh này, tí đỉnh tiền lương kia của anh có thể nuôi được một nhỏ mãnh thú như này không."

Trần Thốc lườm anh một cái, "Anh nuôi được, em không bắt buộc lo."

Trần mộ Bạch bi quan và tuyệt vọng nói một câu, "Vậy thì chỉ có thể kết luận là lương của bác bỏ sỹ hiện thời nhiều thật."

Trần Thốc cũng không thực thụ tức giận, nhìn thấy món ăn uống mới theo lần lượt được đưa lên tức khắc đẩy anh, "Nhân lúc còn nóng thì nạp năng lượng đi, tí nữa nguội nạp năng lượng lại cảm thấy không ngon."

Trần chiêu mộ Bạch quan sát anh, rồi lại nhìn bàn ăn uống trước mắt, "Ăn chiếc gì, còn tồn tại thứ để ăn uống à, ăn uống đĩa à?"

Hai bạn vừa nói được vài câu, món ăn mới được hotline lên đã biết thành Tam Bảo nạp năng lượng gần hết, lần này thì tới Trần Thốc cũng không liệu có còn gì khác để biện minh, xấu hổ quan sát về phía Trần chiêu mộ Bạch.

Trần tuyển mộ Bạch đỡ trán, cười tới cả không thể hoàn thành được, "Thôi được rồi, vừa mới đây em cũng tham gia các tiệc rượu, cả ngày đều ăn ở mặt ngoài, so với mấy món nạp năng lượng trong công ty hàng đã hết vị giác nữa. Em cho để gặp anh thôi."

Trần Thốc so với người em này luôn nảy sinh sự đau lòng, "Vậy ngày mai em mang đến nhà anh đi, anh tạo cho em ăn."

Anh vốn tất cả chuyện trong tâm địa nên cũng chẳng có tâm tình như thế nào liền trường đoản cú chối, "Thôi không nên đâu, dạo gần đây nhiều việc, trong tương lai nói sau."

Trước lúc rời khỏi, trần Thốc mới đùng một cái nhớ ra chuyện gì đó, "Đúng rồi, em với khỏe khoắn Lai cuối cùng là có chuyện gì."

Trần chiêu mộ Bạch nín cười quan sát anh, "Em tưởng rằng fan nào đó vốn đang không hỏi đến chuyện thế gian này rồi."

Trần Thốc tất cả chút vạn bất đắc dĩ nhìn về phía anh, "Em tưởng anh ý muốn quản lắm sao, em là em trai của anh, anh mới quan tâm đến em, đừng có phi thường quá, khiến cho danh tiếng của chính bản thân mình trở đề xuất tệ hại, trong tương lai ai dám đem em chứ, cũng chẳng thể cả đời này một mình đúng không."

Anh chú ý Trần Thốc cùng Tam Bảo đang cầm cố chặt rước tay nhau, mỉm cười, "Không bao gồm phúc phận đấy rồi. Đi đây."

Khởi hễ xe đi được một quãng, anh lại nhìn vào mẫu gương chiếu hậu, chỉ thấy è Thốc với Tam Bảo đang cố gắng chặt tay nhau bước từng bước về phía trước.

Anh mỉm cười, cái xe rất nhanh sau đó, hòa vào trong dòng xe tấp nập ân hận hả.

Cũng vào tối ngày hôm đó, thay Cửu Tư đùng một phát nhận được điện thoại cảm ứng của trằn Minh Mặc, sau thời điểm ông giao xong xuôi việc, hiếm có bao giờ cô lại dữ thế chủ động hỏi, "Lão Trần, tôi đã rất rất lâu không cảm nhận tin tức của tía mình nữa."

"Là ta bắt lũ họ không được nói đến cô, miễn cho cô phân tâm, đợi cho đến lúc cô kết thúc xong việc ta giao phó, ắt sẽ sở hữu được thể chạm chán được ba mình."

Nói xong, ông liền hớt tóc điện thoại.

Cô vốn không hề băn khoăn lo lắng đến sức khỏe của ba mình. Điều cô lo đó là không biết bố mình còn sinh sống hay đã chết. Nếu như như trần Minh Mặc ước ao vứt vứt đi quân bài này, một mực ông ta đã bài bản từ trước, cô ko còn chức năng thì đương nhiên cũng trở thành không cần thiết phải giữ cha cô lại nữa, bước đầu tiên của nai lưng Minh khoác chỉ sợ hãi là đang ra tay với ba cô nhưng thôi.

Cô thở nhiều năm một hơi, mong muốn sự gạn lọc lần này của cô ý là đúng.

Sáng sớm ngày hôm sau, nạm Cửu tư đứng tại một bên đường trước cửa ngõ biệt thự, hóng một cơ hội liền nhận thấy một mẫu xe đang đi đến từ đằng xa.

Sau lúc xe ngừng lại, liền thấy được Thư Họa cách từ bên trên xe xuống, ở khu vực này nhìn thấy cô ta, nạm Cửu tứ lại không hề có một chút bất ngờ nào cả.

Thư Họa mỉm cười cợt tiến lại gần, "Em đã call điện cho bác bỏ Trần, hỏi cho chị thì bác ấy bảo chị vẫn ở đây, dạo gần đây em cũng không tồn tại việc gì cần đến đây thăm chị."

Cố Cửu tứ cũng mỉm cười, "Tôi biết, Lão trằn đã hotline điện thông báo rồi, tôi vẫn đang đợi cô."

Lúc này cô mới nhìn thấy còn có một người đàn ông nữa cách từ bên trên xe xuống.

Thư Họa vui mắt chạy qua vị trí người lũ ông đó rồi cầm cố chặt mang cánh tay anh ta, vẻ mặt rất là kiêu ngạo cơ mà giới thiệu, "Đây là cậu út ít của em, cậu ấy qua trên đây bàn câu hỏi làm nạp năng lượng nên thuận đường đưa em qua, có phải là nhìn khôn cùng trẻ khôn cùng đẹp trai không? Cậu ấy thương hiệu là Đoàn Cảnh Hi, chị tất cả nghe nói tới không?"

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ khía cạnh anh tuấn, ánh mặt trầm tĩnh, mang lại tuổi tứ tuần nhưng vóc dáng lại được quan tâm rất tốt, nhìn thật cẩn thận mới nhìn ra đều nếp nhăn ở giữa hai đầu lông mày, không tính cái kia ra thì nhìn bề ngoài chỉ như thể một bạn mới hơn cha mươi tuổi mà lại thôi.

Đoàn Cảnh Hi, là người thừa kế của Đoàn gia, là người được xem trọng nhất của bộ ngoại giao. Khả năng nghề nghiệp vô cùng giỏi, cốt cách, khí phách tạo nên thành một khí khái riêng biệt, bởi vì họ Đoàn, quê cũ lại vốn ngơi nghỉ Đại Lý Vân Nam, thêm vào đó với sự thịnh hành của đái thuyết Kim Dung thời đó, thế cho nên mọi tín đồ đều hotline anh là Đoàn vương gia. Tín đồ như vậy sao cô lại chưa từng nghe đến được chứ?

Cô mỉm cười cợt rồi gật đầu, "Vương gia, nghe danh đã lâu."

Đoàn Cảnh Hi cũng mỉm cười rồi gật dịu đầu, "Cô nuốm khách sáo rồi."

Cô nghiêng bạn mời bọn họ vào trong, "Vào vào ngồi đi."

Đoàn Cảnh Hi cũng rất biết ý nhưng gật nhẹ đầu, lấn sân vào trước.

Cô cùng Thư Họa đi đằng sau, Thư Họa có tác dụng như vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay cô, vừa đi vừa hỏi, "Nói thật nhé, rối cuộc là chị đắc tội gì với Trần tuyển mộ Bạch vậy? đa số mọi fan đều biết chị bị anh ấy mắng thê thảm tới tầm nào."

Cô cũng rất mẫn cảm nhìn ra được thái độ của Thư Họa cùng với cô lần này khác tương đối nhiều so với lần trước, y như có một chút ý khiêu khích. Cô dừng lại, ngấc đầu chú ý về phía Thư Họa rồi mỉm cười, khiến cho Thư Họa đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Đoàn Cảnh Hi cũng giới hạn lại, rất cấp tốc liếc ánh mắt Cố Cửu tư mà không còn lại dấu lốt gì, cô gái này quá tốt nhìn thấu lòng người, một chút ít chuyện vặt vãnh này mà cô ấy liếc qua vài lần đã hoàn toàn có thể hiểu rõ, dẫu vậy lại không nhẫn trung ương vạch trần. Nếu không vạch trần, thì vẫn sẽ còn đường sống để quay về, đạo lý này sẽ không phải người nào cũng có thể gọi được, hiểu được cũng không chắc rất có thể làm được, Thư Họa trước đôi mắt cô quả đúng là quá dễ để nhìn thấu. Cô rõ Thư Họa sẽ khiêu khích mình, cơ mà lại ko nói ra, vào lòng chắc rằng chỉ cảm thấy buồn cười mà lại thôi.

Thế nhưng có những lúc thông minh vượt cũng là 1 chuyện đáng buồn. Cô nhìn thấy rõ được sự trả dối cùng phù phiếm của trái đất này, chắc rằng chẳng tất cả gì hoàn toàn có thể làm cô rung cồn được nữa,

Người quân tử sống sống đời bao gồm 9 điều an toàn suy tư, 3 thú vui sống, 5 điều hổ thẹn và 3 loại đức lớn. Dù ở thực trạng nào, bạn quân tử đa số trước sau như một, giữ vững phiên bản thân theo lời dạy của thánh hiền.

Khổng Tử đã từng có lần nói: “Hoa lan mọc trong rừng, tỏa hương thơm ngay cả khi không một ai xung xung quanh thưởng thức. Giống như như vậy, người có nhân cách cao quý sẽ không nhằm cảnh nghèo làm nhụt chí tu Đạo và gây ra uy đức”.


*
Người quân tử như hoa lan mọc trong rừng, tỏa mùi thơm ngay cả khi không có ai xung quanh thưởng thức. (Ảnh: hfmcwu.date)

Người quân tử luôn hiểu chân nghĩa của cuộc đời. Dù trong yếu tố hoàn cảnh nào, họ luôn luôn tôn trọng các chuẩn mực đạo đức trong câu hỏi làm với tự kiểm soát phiên bản thân bằng phương pháp tuân theo phần lớn lời dạy của những bậc thánh hiền.

Xem thêm: Máy ép trái cây chậm panasonic chính hãng, giá rẻ tháng 1/2023

1. Quân tử có 9 điều suy tư

Khổng Tử nói: “Quân tử cửu tư: Thị tứ minh, thính tư thông, sắc bốn ôn, mạo tứ cung, ngôn tư trung, sự bốn kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa”. Nghĩa là người quân tử tất cả chín điều phải an ninh suy tư: lúc nhìn suy nghĩ cho phân minh, lúc nghe để ý đến cho thông suốt, dung nhan mặt duy trì ôn hòa, thái độ giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín, thao tác làm việc cho nghiêm cẩn, có sự nghi ngại thì bắt buộc hỏi, trước lúc phẫn nộ đề nghị nghĩ cuồng nộ sẽ làm khó khăn xử, gặp gỡ lợi phải quan tâm đến xem bản thân có xứng danh hay không.


“Thị bốn minh, thính bốn thông”: Ở đây chưa hẳn là chỉ nên về hai bé mắt với lỗ tai khi nhìn, quan liêu sát, nghe ngóng về điều gì đó phải rõ ràng, thông suốt. Nhưng mà là còn nói đến phương diện tinh thần, khi mừng đón bất nói một điều gì thì nên phải suy xét rõ ràng minh bạch.

Ví dụ như sau thời điểm nghe tín đồ khác nói, thì rất cần phải đắn đo suy nghĩ, vì thế dân gian có câu “lời đồn ko có ý nghĩa với bậc trí giả”, phần đa lời nghe được đề nghị dùng trí tuệ cơ mà phán đoán.

“Sắc tư ôn, mạo tư cung”: Là chỉ sắc mặt, thái độ luôn luôn phải ôn hòa, cung kính. Theo cách nói hiện đại cho nên không để lòi ra thần khí, thể hiện thái độ đối đãi với tất cả người, ở đâu cũng đề nghị cung kính, kính cẩn cũng chưa phải cứng nhắc, mà lại là xuất phát điểm từ thành tình thực ý.

“Ngôn tứ trung, sự tứ kính, nghi tứ vấn”: Tức khẩu ca phải gồm tín nghĩa, không nói lời thị phi, nói được gia công được. Trong công việc thì buộc phải có tinh thần trách nhiệm. Lúc có sự việc nào đó không hiểu thì tuyệt nhất định đề nghị tìm hiểu, tìm ra được đáp án chủ yếu xác.


“Phẫn tứ nan”: tự “phẫn” ở đó là phẫn nộ, là khi xúc cảm bị kích động. Khi ta làm việc gì, xử lý vấn đề gì nhưng trong tâm lý “kích động”, thì khôn xiết dễ đem đến rắc rối, kết quả khôn lường, chính vì vậy khi ta “phẫn” thì điều duy nhất cần làm là tĩnh lại.

“Kiến đắc bốn nghĩa”: Tức là, so với các chủng lợi ích, lúc ta hoàn toàn có thể nắm giữ chúng ở trong tay, thì phải để ý đến kỹ lưỡng, lấy chúng liệu có hợp lý, có tương xứng với đạo nghĩa hay không.

9 điều trên, hoàn toàn là nói tới vấn đề tư tưởng. Vào cuộc sống, bọn họ cần sử dụng luân lý đạo đức làm tiêu chuẩn chỉnh để đối đãi với tất cả người cũng tương tự với công việc.

*
Người quân tử xử sự cân xứng đạo nghĩa, trên ko thẹn cùng với trời, bên dưới không phụ người, không ngại với lương trung khu của mình, chính vì vậy nội tâm luôn đạt được an bình. (Ảnh: wanhuajing)

2. Quân tử bao gồm 3 loại thú vui cuộc sống


Niềm vui thứ nhất: bố mẹ đều khoẻ mạnh, các bạn em không người nào có bệnh tật họa nàn gì, tự mình có thể xong được chữ hiếu.

Niềm vui đồ vật hai: Xử sự tương xứng đạo nghĩa, trên không thẹn cùng với trời, dưới không phụ người, không ngại với lương trung khu của mình, chính vì vậy nội tâm luôn luôn đạt được an bình.

Niềm vui thiết bị ba: Quân tử thông qua truyền đạo, nhưng mà tìm tìm kiếm được niềm vui, mang đạo lý của quân tử truyền đi mọi nơi, nhờ kia mà hoàn toàn có thể giáo dưỡng ra số đông nhân tài ưu tú trong thiên hạ, bên cạnh đó cũng tạo nên phúc cho xã hội.

3. Quân tử có 5 điều hổ thẹn


Có chức vị mà không tồn tại tiếng nói, là nỗi ngại của quân tử.

Có ngôn nhưng không tồn tại hành, là nỗi hổ hang của quân tử.

Được cơ mà không mất, là nỗi xấu hổ của quân tử.

Đất thừa cơ mà dân không no đủ, là nỗi hổ ngươi của quân tử.


Mọi người đều nhau, riêng phần mình được không ít hơn, là nỗi hổ thẹn của quân tử.

4. Quân tử có 3 mẫu đức

“Quân tử tam đức” chính là: Nhân mang vô lo, trí trả bất hoặc, dũng mang vô sợ.

“Nhân đưa vô lo”, chỉ luôn dùng trái tim nhân hậu, khoan thứ đối đãi với người và sự việc ở bao phủ mình. Dùng cách biểu hiện đạm bạc, thoáng rộng đối đãi với hầu hết “3 chìm 7 nổi” của cuộc đời, sau trận mưa trời lại bừng sáng. Như vậy thì bất kể chuyện gì cũng không thể tước đoạt được thú vui của ta.

“Trí trả bất hoặc”, là nói nếu như nắm vững hết thảy cơ chế của sự vật trong thâm tâm bàn tay, thì trong ngẫu nhiên thời điểm nào, bất kỳ biến cầm nào, chúng ta cũng không e ngại, không sợ hãi sự rứa phát sinh.

Lúc thông thường chúng ta phải luôn ở trạng thái chuẩn bị sẵn sàng cao nhất, ví như trước khi chúng ta đi thi sẽ có chuẩn bị ôn tập rất kỹ càng thì vẫn không băn khoăn lo lắng thi rớt. Nếu như như chính mình cũng không biết vì sao lại như vậy, thì đó là đang lạc cách tìm đường trong đêm tối.

“Dũng mang không sợ”, tại chỗ này không là loại dũng vô mưu, mà lại là chiếc dũng gồm “trí” bao gồm “nhân”. “Nhân” tạo thành ý chí, “trí” góp ta tất cả năng lực giải thích sự vật, vấn đề một cách thiết yếu xác. Dũng giả trong xã hội bây giờ chính là người chiến thắng.