Mỗi con người sinh ra trên đời này, dù ở nam nữ nào đi chăng nữa thì những là đầy đủ món xoàn kỳ diệu của trường đoản cú nhiên; và không có tình yêu như thế nào là bất thường, mọi số lượng giới hạn trong tình cảm đều có thể được làm lơ nếu chúng ta dành lẫn nhau những xúc cảm yêu yêu mến thực sự.

Bạn đang xem: Không thể chạm vào em

Câu chuyện của trằn Kha với Miên Tú trong "Không thể va vào em" sẽ chạm với những cảm hứng nơi sâu tuyệt nhất của bọn chúng ta, giúp chúng ta nhận ra rằng ước mong về một tình cảm thuần khiết không những tồn trên trong xã hội những fan đồng tính, vô tính; mà thậm chí nó hiện lên trong bao gồm tâm hồn từng người.

Trên đời này, liệu có tín đồ nào khiến cho chính mình sẵn sàng hy sinh tất cả để cùng nhau một đời?

Mời các bạn đón hiểu tác phẩmKhông thể chạm vào em của Nhóm 4.0.


Từ khóa: tè thuyết tình cảm, Đồng tính nữ, thiết yếu chạm vào em, nhóm 4.0,

Thông tin hữu ích


Thông tin liên hệ


*
1900545482 nhánh 5

Tổng đài support miễn phí

(8:00 AM - 22:00 PM)


*

Hệ điều hành quản lý Android

Phiên phiên bản ứng dụng: 7.4


*

Hệ điều hành IOS

Phiên phiên bản ứng dụng: 7.4


Công ty cp Sách năng lượng điện tử Waka - Tầng 6, tháp văn phòng thế giới Hòa Bình, số 106, đường Hoàng Quốc Việt, phường Nghĩa Đô, Quận cầu Giấy, thành phố Hà Nội, Việt Nam.

Số VPGD: 024.73086566 | Số CSKH: 1900545482 nhánh 5 | hotline: 0961186584


*

*

Đăng ký kết ngay
Quên mật khẩu
Đăng nhập
Đăng nhập cấp tốc
Tôi chấp nhận với các luật pháp sử dụng
Đăng cam kết
bạn đã sở hữu tài khoản? Đăng nhập
Đăng nhập nhanh
TIẾP THEO
Bạn chưa nhận được mã OTP? giữ hộ lại mã OTP
xác thực mật khẩu new
đổi khác mật khẩu thành công! Bạn vui lòng đăng nhập lại để yêu cầu kho Ebook của Waka nhé!
Đăng nhập
× ĐỂ NGHE HẾT CUỐN SÁCH NÀY BẠN CẦN
×
×
× giới thiệu
× thông báo
×
những gói VIP
ra mắt

Ebook này bên trong Tủ sách links với gốc rễ đọc của Waka. Để đọc cuốn sách này, hãy đăng kí gói cước tương ứng (ngoài những gói cước Waka VIP) nhằm đọc sách hoặc tham khảo thêm về Tủ sách link trên Waka

Không Thể va Vào Em – mẩu truyện xoay quanh chuyện tình của nhân đồ gia dụng đồng tính phụ nữ (Trần Kha) với cô bé vô tính (Miên Tú). Mọi người có một cuộc sống thường ngày riêng, vượt khứ riêng; è cổ Kha từng yêu dị tính cùng với Bá Lâm, rồi nhận thấy giới tính của mình, đính bó với coi xét Quân nhưng cũng không thành, loay hoay với cuộc sống đời thường cô đơn; còn Miên Tú, do hoàn cảnh mái ấm gia đình nên bắt buộc lấy Đình Phong, chịu đựng chuyện tình dục như 1 sự tra tấn vào khi thực chất của cô là fan vô tính, vậy cho nên tìm cách chạy trốn – thoát ra khỏi cuộc hôn nhân, ra khỏi cả sự tra tấn, đàn áp của chị em kế. (Đọc truyện ngôn tình)

Link truyện: Đọc Full truyện không thể chạm vào em tại đây

Bản đọc thử:

Chương I.1 – Trốn chạy

Tiếng lá cây xào xạc. Miên Tú bon bon chạy trong khu rừng vắng, vừa chạy, vừa ngoái đầu lại phía sau. Bộ pijama trắng rách rưới tươm. Đôi chân trần không hề chút cảm giác, dẫu mọi vết trầy xát đã nhằng nhịt và hằn sâu, vì bắt buộc chạy một quãng đường dài. Vớ cả chỉ còn là những nhịp thở vội, gián đoạn và run rẩy. Cô cố gắng lấy lại khá để thường xuyên cho đoạn đường không biết điểm dừng của mình. Sau lưng, nghỉ ngơi phía xa, một tổ người sẽ truy đuổi, tiếng cách chân, music xào xạc ngày 1 lớn hơn, sát hơn, rõ ràng hơn… xuất xắc vọng, kiệt sức, nhưng mà đôi chân tí hon guộc không được cho phép chủ nhân của chính nó dừng lại; vì dừng lại đâu chỉ có chỉ kết thúc đoạn đường này, cơ mà là, ngừng tất cả! Ánh đèn đường phía trước le lói lọt qua kẽ lá, chiếu lại gần, như rọi mang lại Miên Tú một mong muốn không thành hình. Bước đi nhanh hơn, Miên Tú chạy đi qua khu rừng, bất chấp âm thanh rượt đuổi đầy rình rập đe dọa vẫn vọng phần nhiều từ phía sau.

Bên kia đường là 1 trong ngôi công ty gỗ, cũ kỹ, tới cả ngay bây giờ mà Miên Tú còn nhảy ra một suy nghĩ, y hệt như trong những bộ phim kinh dị Miên Tú thường xem. Một ngôi nhà bỏ hoang, ví dụ là thế, vì cái không khí lạnh mát của nó toát ra đến tận nơi Miên Tú đã vội vã nhìn. Không bởi dự, Miên Tú chạy trực tiếp vào gian nhỏ tuổi bên hông nhà, ngồi thụp xuống, thở thiệt vội, như thể chỉ cần chậm một nhịp, trái tim bé bé dại của Miên Tú sẽ xong xuôi đập ngay lập tức tức thì.

– Nó đâu rồi?! – Một các giọng nói chồm đến, nghe có vẻ như như là gã nắm đầu.

Giật thót mình, Miên Tú đưa tay lên bịt chặt miệng, nước mắt chực trào. Suốt phần đường dài, cô không còn khóc, dẫu chân rách rưới toang, fan đầy vết thương, rướm máu. Chợt dưng, cho thời điểm này – lúc mong muốn le lói, các thứ lại chuẩn bị đổ sầm trước phương diện cô. Vụn vỡ, tan tành. Cánh cửa cọt kẹt vụt mở toang.

*

Mồ hôi rịn ướt trán, Miên Tú choàng tỉnh, tương đối thở vẫn cấp vã như cô gái trẻ trong niềm mơ ước vừa nãy. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh của thiết yếu mình vẫn ngồi thở hồng hộc phản chiếu trong gương, Miên Tú chuyển tay vuốt mặt, rứa tự trấn an phiên bản thân.

– chỉ nên mơ thôi!

Lúc này, Miên Tú new cảm thừa nhận được tia nắng đã len lỏi qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào khía cạnh mình. Cô vào trong nhà tắm, mở vòi vĩnh nước, hai tay phòng lên khía cạnh đá lạnh bảo phủ bồn rửa mặt, quan sát thẳng vào hình hình ảnh mình bội nghịch chiếu trong gương. Đôi đôi mắt lộ rõ vẻ tiều tụy.

*

– Chưa vào cuối tháng mà đã hết tiền rồi à? – Nhã Đồng lên tiếng.

– Dạ! Đâu có?! – Miên Tú phi vào cửa hàng, ngạc nhiên, trả lời Nhã Đồng.

– Không hết tiền mà lại mặt mày túng xị vậy? không lẽ thất tình?

Miên Tú cười như mếu, giá mà, giờ này còn có thứ nào đấy để buồn, như thất tình chẳng hạn, có lẽ rằng sẽ giỏi hơn nhiều. Đi về phía quầy, dìu dịu đẩy giỏ xách vào hộc tủ, ngó nghiêng đi ra đường và cô dìm ngay lấy xúc cảm choáng váng… Sát kế bên cửa ra vào, mẫu váy trắng nhiều năm treo hờ hững, như thách thức cảm hứng của một con người đang làm việc trốn thứ hotline là hôn nhân. Chỉ thế, và ngay lập tức, trôi qua đầu Miên Tú là hình hình ảnh của chủ yếu mình trong bộ váy cô dâu, đi về phía đẩy cuộc sống cô chao nghiêng một góc.

– Em sao vậy? – Nhã Đồng thật sự lo lắng.

– Em không vấn đề gì mà! – Miên Tú lại cũng chỉ biết gượng gập cười, thảng thốt quan sát mình qua tấm gương khủng trước mặt, mệt mỏi, tiều tụy cùng cứ vương vãi vương một nỗi buồn.

*
Không Thể chạm Vào Em

*

Những đám người đẹp tươi nhưng ồn ào lần lượt ra khỏi sảnh phệ tòa biệt thự, thảy lại vài nụ cười chứa cùng một ẩn ý. Miên Tú nghe chua chát dội từ dạ dày lên tận tim mình, vậy rồi, xúc cảm ấy cũng nên trở thành một niềm vui đủ tươi để trả lễ. Ừ thì, fan ta mang lại mừng cô lấy ông xã – lại là con trai của gia đình quyền quý, là các đại lý để trở nên tân tiến việc kinh doanh của chính gia đình cô nữa – hà cớ gì nhưng không trả cho tất cả những người ta sự giả chế tác mang tên niềm hạnh phúc này?!

Chẳng bắt buộc đợi cho đến khi vãn hẳn khách, vẫn tồn tại vài người lại qua, mẹ ông chồng cô – và thậm chí cả đám gia nhân trong công ty – khinh thường khỉnh cười, coi thường khỉnh nói phần đông câu theo kiểu, nếu không có họ, không tồn tại cuộc hôn nhân gia đình này, thì gồm lẽ cha cô đã bắt buộc hứng đại hạn. Bao hàm nỗi ảm đạm không dưng lớn mạnh thành một cơn buồn nôn, thốc mùi xú uế lên tận não. Mình nên về được phòng, dẫu không hẳn là chống của mình, cơ mà chí ít, nó còn tồn tại một cửa nhà để trốn ẩn dưới đó; với khóc, cùng cười… ngẫu nhiên gì cũng được, miễn đừng phải nghe thêm và nhìn thêm ngẫu nhiên gì – Miên Tú nghĩ!

Gã ông xã chệnh choãi say, với tay cố cửa cùng ẩy cả thân hình vẻ chừng không hề giữ được thăng bởi thêm mấy chút nữa, đổ vào phòng như cơn lốc cuối cùng của mùa – xám xịt với mang không ít gió rít. Rất đủng đỉnh rãi, gã tiến về phía dòng giường mà Miên Tú vẫn run rẩy ngồi trên.

– dỡ đồ ra, ngủ! – Đó là 1 trong những mệnh lệnh.

– Để em… – Miên Tú toan đứng dậy.

– Ngồi im đó! – Gã ck gắt. – tháo đồ ra!

*

– Sao còn chưa cởi ra?! – Nhã Đồng vừa thắc mắc, vừa dò xét cách biểu hiện của Miên Tú.

Miên Tú đơ mình, cởi vội bộ áo quần trên tín đồ cô người mẫu chân dài vẫn đang trơ ra, đợi đợi. Cảm giác lành lạnh lúc bàn tay đụng vào khung người bằng nhựa ấy, có lúc thú vị, có những lúc lại kinh hãi vô cùng. Miên Tú đơ mình từ hỏi, có phải, phiên bản thân tôi cũng từng giá lẽo, vô hồn như thế không? có lẽ rằng là không, vì, cứ quan sát cô người mẫu này đi, ko mảnh vải che thân, trước tín đồ qua – kẻ lại, cô ấy vẫn tươi tắn, xinh đẹp. Chẳng bù đến Miên Tú, khi không thể một miếng vải che thân trước phương diện một người, cũng đủ làm cô cảm xúc tồi tệ.

Chẳng gọi sao Miên Tú thiết yếu dứt suy nghĩ của mình ra khỏi con ma-nơ-canh trắng phau này. Cũng chẳng hiểu vì sao cô cứ tự so sánh mình cùng với nó. Có lẽ rằng giống thật! không gia đình, ko thân phận, không người thân – một cuộc sống mới gắt cạnh bước đầu bằng phần đông từ “không” nhưng mà thật sự nhẹ nhõm. Vài người quen của cô ý ở thời điểm hiện nay cũng chỉ đếm được bên trên đầu ngón tay, chị chủ quán cà phê – khu vực cô hay cho vào mỗi về tối thứ Bảy, cô chủ quán ăn uống ở đầu hẻm không còn xa lạ – quen mang đến nỗi, Miên Tú chỉ cần xuất hiện, quan sát sắc mặt, cô chủ sẽ biết hôm nay Miên Tú muốn ăn uống gì, và người quen sau cuối là Nhã Đồng – chủ tiệm thời trang nhỏ dại bé này. Vẫn mải mê suy nghĩ, Miên Tú không tìm ra sự lo lắng đang dần biểu hiện rõ trên khuôn phương diện Nhã Đồng.

– Mày gồm chuyện gì mà giấu chị, đúng không? – Chị nhà cau mày.

Miên Tú lắc đầu. Nhã Đồng tiến cho gần, chỉ vào bộ áo quần đen đúa, đen từ trên đầu đến chân – black như khung trời đêm trong giấc mơ tối qua – trên tín đồ cô người mẫu chân dài vẫn thản nhiên đứng vô hồn. Miên Tú giật mình với chủ yếu cách phối màu của mình. Từ thời điểm ngày Miên Tú cho cửa hàng, khách hàng đông hơn hẳn, dễ dàng và đơn giản vì họ thích phần lớn bộ xống áo cô phối trưng bày. Cỗ nào cũng đều có màu sắc, điểm nhấn, gồm cá tính, và rõ ràng rất thẩm mỹ. Bản thân Miên Tú ít khi mặc xống áo màu đen, cũng không cho người mẫu diện màu sắc đen, do với cô, màu black là màu của sự việc u ám, tăm tối; vậy mà, hôm nay…

– mệt nhọc thì về nghỉ ngơi đi, bây giờ chị đóng góp cửa, chưa phải lo! – Nhã Đồng lấy túi đeo ra, dúi vào tay Miên Tú như xác định cho câu nói của mình.

Miên Tú thủng thỉnh bước thoát khỏi cửa hàng, hít một hơi thật sâu, quan sát về phía cuối tuyến đường – địa điểm mùi hương thơm cà phê rất gần gũi đang phảng phất, theo làn gió thoảng, dìu dịu đến ở bên cạnh cô. Miên Tú mang túi đeo lên vai, rảo bước, tiến về phía ấy.

*

Quán cà phê nhỏ dại nằm ngơi nghỉ cuối con đường – vị trí ít người lui tới – mang phong thái phương Tây cổ điển. Biển cả hiệu mộc được giảm theo một hình thù kỳ quái quỷ – trông vào tưởng như 1 sự rách rúa, tèm nhem, nhưng cụ thể có chủ kiến – treo phía bên ngoài cửa. Bên trên là hình hình ảnh một chú mèo black tuyền, kiêu ngạo, chễm chệ ngồi sát bên dòng chữ “Tiệm cà phê Mèo”. Nhì cây cột đèn hình dáng Pháp đứng ngay lập tức ngắn hai bên cửa ra vào, tạo nên khách cảm hứng an toàn, vững vàng chãi. Ánh đèn vàng bao phủ toàn cỗ không gian bên phía trong quán và chút ít lọt ra ngoài qua hai ô cửa sổ. Giờ đồng hồ nhạc ballad trữ tình thỉnh thoảng trôi ra bên ngoài khi bao gồm ai đó open ra hoặc vào quán. Chừng ấy thôi đã và đang đủ để khách có tại sao – dẫu có vẻ như vô tình – ké ngang, cách vào, thả mình giữa không gian êm ấm ấy.

Miên Tú cùng lúc thả giỏ xách và toàn bộ cơ thể xuống ghế trong, rồi tựa hẳn vào thành chiếc ghế sát bên phía ngoài, kiếm tìm một điểm tựa, dẫu chỗ ấy giờ đã trống trơn. Cơn bi lụy ngủ kéo đến như ước ao quật ngã thiếu nữ yếu đuối trong cô. Thọ rồi, đều giấc mơ theo phong cách ám ảnh như rứa này mới quay trở lại. Thọ rồi, cảm hứng căng thẳng, lo lắng, hồi hộp mới xâm lăng tinh thần Miên Tú theo phong cách này. Tiếng giầy cao gót đặt chân đến nơi Miên Tú ngồi, mỗi khi một gần hơn. Giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, đựng lên.

– về tối qua thức đi đánh cắp hay rình ăn uống trộm?

Miên Tú ngước lên, ánh nhìn chạm phải đôi mắt to, black lay láy của Tử Du. Tử Du sở hữu nét đẹp quá mặn mà, sắc sảo; mang đến mức ngay cả Miên Tú cũng từng xao cồn vì nét xin xắn ấy, thì huống gì cánh bọn ông. Tử Du luôn luôn làm cho tất cả những người ta bị lôi kéo theo phương pháp riêng của mình, mà tình thực thì khó nói ra thành lời lắm. Hôm nay, ngay trong khi này, đôi môi khêu gợi, rực rỡ dưới ánh đèn sáng càng thêm lôi cuốn, nhất là lúc nhìn từ bỏ góc chéo lúc Tử Du nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Miên Tú, tay còn mân mê hộp trà ko nhãn. Miên Tú mệt mỏi cất giọng.

– Em ngủ ko được!

– Biết mày không ngủ được, phải chị tặng hẳn vỏ hộp trà ngon mang đến mày thức luôn luôn tới sáng, ngoài trằn trọc! – Tử Du mỉm cười sang sảng, tay đẩy vỏ hộp trà về phía Miên Tú.

Miên Tú liếc Tử Du một chiếc rõ đanh, tuy nhiên nghe tới trà, cô ngay lập tức tỉnh táo, mang lại tinh thần, gấp rút mỉm cười. Miên Tú là vậy, những lần nghe đến trà, cô thường lâm vào tình thế trạng thái y hệt như một đứa trẻ con được thưởng kẹo không bắt buộc lý do. Nhấn hộp trà từ tay Tử Du, mở nắp hộp ra, hít một tương đối nhẹ, nhắm mắt nhằm hương trà thoang thoảng làm mình tỉnh táo bị cắn lại. Cô đứng dậy, quay hẳn người, lấn sân vào trong quầy trộn chế, luôn ghi nhớ nói với lại.

– Chỉ có chị là yêu đương em nhất!

Tử Du rung lắc đầu, mỉm cười trước việc pha trộn giữa mạnh bạo và ngờ nghệch dễ thương của Miên Tú – cô nàng trẻ nhỏ xíu nhom, chỉ mới lộ diện ở quần thể này được tầm rộng tháng, vui bi đát thất thường xuyên lắm. Tất cả hôm, Miên Tú đến, chỉ ngồi đó cùng khóc nức nở, chẳng ao ước ai hỏi han, cũng chẳng buộc phải ai đưa khăn giấy, cứ rứa mà khóc, rồi ngấm ướt cả cái áo khoác thời trang hàng hiệu – mà mới hôm trước mừng thầm khoe tiêu nửa tháng lương để mua được, vẻ như trân quý lắm. Rồi bộ bàn ngay góc tường, cũng từ bỏ đó gồm thêm một hộp khăn giấy nhỏ, và chỉ mỗi bàn kia có; dẫu đôi lúc chỉ là những vệt trắng giấy bi lụy thiu đối lập với nỗi bi thiết mà Miên Tú đã lặng lẽ âm thầm nuốt vào trong. Để rồi hôm sau, Miên Tú đến, mừng thầm lắm, rỉ tai huyên thuyên, hỏi thăm đầy đủ điều như thể chưa từng có những khoảng chừng lặng cô gieo vào lòng Tử Du vậy. Chỉ vậy là đủ để cả hai thân mật như chị em, share buồn vui, đọc nhau trong từng quan tâm đến – biết cả thói quen, sở thích của nhau.

“Xoảng”…!

*

– Như khúc mộc vậy đó! Chẳng hào hứng gì! – Cụt hứng, gã ông xã quát tháo, loạng xoạc rời giường.

Gã đi thẳng vào nhà tắm, ngang bàn rượu, quơ cả ly rượu vẫn đang còn dở dang xuống đất, như thể giáng vào Miên Tú một bạt tai bởi tội làm cho hắn cụt hứng. Dẫu vậy dẫu là thế, dẫu tức giận, hắn vẫn còn đó đủ tỉnh táo bị cắn dở để không nỡ làm đau Miên Tú – người bà xã xinh đẹp, hiền khô thục, nết na, xuất thân trong gia đình gia giáo, không có bất kể điểm trừ như thế nào ngoài vấn đề cô ta không lúc nào chịu hợp tác với ck trong chuyện chăn gối; thậm chí đến trả vờ hợp tác và ký kết cũng không, chỉ nằm yên ổn từ lúc mở màn cho mang đến khi xong xuôi chuyện.

Miên Tú ngồi dậy, kéo tấm chăn cuối nệm lên, ghì chặt trước ngực, như tìm một chút ít bấu víu, một chút chở che; nhằm nước mắt gồm quyền lăn qua khóe mày dày rậm đẹp đẽ kia, trôi theo cảm giác ghê sợ, dơ nhúa cứ bấu chặt mang mình… Cô tự hỏi, tại sao mình phải gật đầu đồng ý sự kinh hãi, giày vò này? Nếu đấy là cái giá phải trả cho cuộc sống đời thường thượng lưu, cho mọi hợp đồng béo bở, cho những chiếc nhìn miệt thị, dè bỉu… thì nó quá đắt; Miên Tú không cần, hay nhiên không và không bao giờ cần phần đông thứ ấy. Giờ nước tan vọng ra từ nhà tắm – nơi người cô buộc phải gọi là ck đang tận thưởng thứ xúc cảm khoái lạc hữu cơ sau khi giầy vò thể xác cô mỗi tối – như méc nhau bảo cô cần được gột rửa mình, cần được được giải thoát, cần được có một cuộc sống thường ngày hạnh phúc hơn, và cuộc sống đó, nhất mực không được gồm sự hiện diện của người lũ ông này. Miên Tú chớp nhoáng rời giường, hối hả nhặt lại bộ áo xống ngủ vẫn bị ck thô bạo toá vội rồi vứt xuống sàn khi nãy.

*

Âm thanh rơi vỡ kéo Tử Du ngoài những cân nhắc mông lung, quay trở về với thực tại. Tử Du đứng dậy, cấp tốc như chớp, xuất hiện ở quầy pha nước – một chiếc bàn gỗ không to lớn lắm, dài khoảng hơn một mét, trên bàn để đầy đầy đủ chai, lọ dung dịch pha chế, sharker, vài bếp than nhỏ. Bên dưới đất, biện pháp chân Miên Tú tầm nửa mét, lênh láng nước lẫn lộn cùng những mảnh thủy tinh trong vụn từ chiếc bình nấu ăn nước vừa rơi. Miên Tú hoảng hốt, pha chút bối rối, nhưng thuộc cấp vẫn bất động đậy như thể vừa bị ngừng hoạt động vậy. Tận đến khi Tử Du cách vào, Miên Tú mới như sực tỉnh, thụt lùi một bước, toan khom người xuống để thu gọn mọi mảnh vỡ. Tử Du cau mày, ngăn lại bởi cái giọng đanh lạ lùng.

– Đi ra phía bên ngoài kia, nhằm chị làm!

Trong một ngày, Miên Tú mất triệu tập hai lần, có tác dụng cả hai người thân thiết của mình phải lo lắng. Xúc cảm day xong xuôi xâm chỉ chiếm Miên Tú. Từ hỏi, trường hợp như Miên Tú không lộ diện ở đây, không quen biết hầu như con bạn này, thì cô sẽ cố gắng nào?! Ngày ra quyết định rời khỏi căn nhà đó, Miên Tú đã mang trong mình quan tâm đến tiêu cực, rằng đời này, kiếp này, cô đang không khi nào ở lân cận một bạn nào nữa; hoặc trả vì quá trình mà phải gồm mối quan lại hệ, thì cũng tuyệt đối hoàn hảo không yêu thương thương, ko dành tình cảm cho họ. Bởi, trường hợp để cảm hứng của ai đó bỏ ra phối cuộc sống đời thường của mình, thì thật là một điều ghê khủng; nhưng chuyện thân thương ai kia rồi, với Miên Tú, mặc nhiên xúc cảm của họ đang là trong những điều quan trọng đặc biệt nhất cuộc đời cô. Chính vì thế nhưng mà Miên Tú cứ lầm lũi sống ngày hôm qua ngày, tự thưởng thức niềm vui, tự quá qua nỗi buồn; đều thứ thành quen, thành cấp tốc đủ nhằm không bất kỳ ai kịp quan lại tâm. Chỉ thi thoảng trong chuỗi vội vàng vã ấy, có lần, cô lag mình cùng tự hỏi, gồm phải mình cũng biết cô đơn?

*

Cánh cửa ngõ phòng họp mở to lớn dần. Nhân viên cấp dưới – người cúi mặt, kẻ lắc đầu – theo lần lượt đi ra. Hoàng Phong bước ra sau cùng. Dáng fan dong dỏng cao cùng với khuôn khía cạnh khôi ngô, thanh tú, cùng bộ đồ áo Âu kế hoạch lãm, choàng lên vẻ sang trọng trọng, quyền uy vốn gồm của người thừa kế tập đoàn lớn Hoàng Đình. Hoàng Phong nới lỏng cà vạt, tiến về căn phòng bên trái phòng họp, gõ dịu cửa, hóng đợi, bên cạnh đó anh đang mong chờ sự có thể chấp nhận được của chủ nhân căn phòng ấy. Chắn chắn hẳn, ai cũng lấy có tác dụng lạ, bởi, công ty này là của anh, của mái ấm gia đình anh. Anh có quyền xông trực tiếp vào bất kỳ nơi nào, giả dụ muốn; thế nguyên nhân lại buộc phải đứng ngóng ở một căn phòng như thế này?! Sự chờ đợi cũng đã có chấp thuận. Từ bên trong, một giọng trầm, ấm vang lên, mời Hoàng Phong vào. Anh vặn chũm cửa, phi vào trong – những bước lịch sự, nhã nhặn, toát không còn phần “người” chứ không thể đầy chất “con” như trong cơn say đêm nọ. Hành động ôn hòa, tự tốn, quyền uy luôn trực sẵn trong từng mẫu nhìn, từng trường đoản cú nói ra, luôn khiến cho người khác cần nghiêng bản thân cúi đầu tởm hãi – sự tởm hãi của kính trọng, dè chừng, chứ không phải là khiếp tởm như Miên Tú cảm giác ở anh.

Ngày về bên nước, Hoàng Phong được trải thảm đỏ để bước tới đài danh vọng. Địa vị, chi phí bạc, phụ nữ… tất cả mọi thứ, bao gồm cả cuộc hôn nhân gia đình tưởng đầy màu hạnh phúc với cô vk xinh đẹp, tuyệt vời không tì lốt kia cũng không tốn chút công sức của con người nào. Tất cả vẻ, cuộc sống thường ngày của anh là mơ ước của nhiều người, thiệt sự đáng mơ ước so với một đồng minh những con fan định nghĩa niềm hạnh phúc là mọi thứ cân nặng đếm được; tuy thế liệu hầu như thứ tất cả thật sự xứng đáng mơ ước?!…

*

Hoàng Phong kéo ghế, ngồi xuống trước khía cạnh Bá Lâm, chàng trai vẫn còn đã say sưa với các tiếng lạch cạch phân phát ra từ bàn phím sẫm màu để lên bàn làm cho việc. Hoàng Phong không mấy suy xét việc Bá Lâm không ngó ngàng gì cho mình, anh vân vê quả cầu thủy tinh – món đồ mà Bá Lâm luôn đặt đúng một vị trí trên bàn làm việc – trước đó chưa từng xê dịch, tính từ lúc ngày anh được tặng kèm nó. Hoàng Phong mỉa mai.

Xem thêm: Mua Bán, Thanh Lý Máy Tính Tiền Quán Cafe, Thanh Lý Máy Tính Tiền Quán Cafe

– Kiếm tình nhân mà mày cũng hăng say vậy thì đâu gồm ế hoài!

Bá Lâm vẫn kiên cường gõ, có vẻ anh thích giao tiếp với keyboard hơn tiếp chuyện với Hoàng Phong, nhưng không hẳn vì họ tàn ác với nhau, nhưng ngược lại, chúng ta đủ đọc nhau để hoàn toàn có thể thoải mái sinh sống là bản thân trước mặt người kia. Bá Lâm là kiểu người trầm lặng, ít giao tiếp, nhưng không hề toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách, mà trọn vẹn ngược lại. Người đối diện sẽ cảm thấy được sự nhẹ dàng, ấm áp, an ninh tuyệt đối phủ rộng quanh Bá Lâm như một sức hút vô hình nhưng cực kì mạnh mẽ. Cảm xúc này ví dụ trái ngược với thứ cơ mà Hoàng Phong lấy đến cho những người xung quanh; cầm cố nên, người không thật sự hiểu đặt mối ngờ vực về tình bạn này cũng là vấn đề tự nhiên.

Bá Lâm xong gõ. Quay quan sát Hoàng Phong từ bỏ nãy giờ vẫn chơi đùa với quả mong thủy tinh như đứa trẻ em lên năm. Anh chìa bàn tay thuôn dài của chính bản thân mình về phía bạn, cất tiếng.

– Tao ế hay không là chuyện của tao! không mượn mày! Trả đây!

– niềm nở mày thôi! – Hoàng Phong trả lời, đồng thời, đưa lại quả cầu cho Bá Lâm.

Bá Lâm dấn lại quả ước từ tay Hoàng Phong, cùng như toàn bộ mọi lần đụng vào vật lưu niệm này, anh luôn nhớ về chuyện tình khá buồn của anh và người yêu cũ. Ngày cô nói lời chia tay, Bá Lâm bàng hoàng, vốn dĩ, giữa hai fan chẳng hề gồm mâu thuẫn, cũng không tranh cãi, thậm chí, cãi vã cho có lệ cũng là câu hỏi chưa từng xẩy ra một lần nào. Cô chia tay anh vì nguyên nhân không yêu anh, không tồn tại được cái xúc cảm hừng hực lửa của lứa đôi yêu nhau theo lẽ bình thường. Chỉ gồm vậy, rồi cô ra đi, bất chấp anh cùng với chuỗi ngày dài đau khổ, trường đoản cú ủi an mình bằng phương pháp vùi nguồn vào công việc. Mà, gồm vẻ bọn ông, họ dễ ợt vượt qua đau đớn hơn phụ nữ. Bởi, tại 1 thời điểm, bọn họ chỉ rất có thể làm được một việc; làm việc có nghĩa là đầu óc được che đầy cùng Bá Lâm thậm chí không cho mình cho một khoảng lặng nào, dẫu là bé dại nhất nhằm kịp nhớ đến bóng dáng một người đã đủ thân thuộc vừa quay lưng bước đi thoát ra khỏi đời anh. Phương pháp vượt qua nỗi nhức này, đáng được ghi vào danh sách các phương pháp vượt qua nỗi nhức thất tình công dụng nhất.

– vấn đề tao nói hôm qua sao rồi?! – Hoàng Phong ngồi thẳng lên, và bắt đầu nghiêm giọng.

– dứt rồi!

Bá Lâm mở phòng kéo bàn, rước tệp làm hồ sơ màu đen được chuẩn bị sẵn từ bỏ trước, mang đến phía Hoàng Phong. Trong những lúc Hoàng Phong lật xem chăm chú, Bá Lâm tiếp.

– thật ra việc chấm dứt hợp tác với bọn họ cũng không gặp gỡ vấn đề gì lớn. Chi phí họ đưa ra không hẳn là tốt nhất. Vẫn còn đó nhiều sự chọn lọc khác. Ban đầu, chọn họ là vì quan hệ với bác trai. Sau đó, vày họ là thông gia, bắt buộc không thắt chặt phần đông điều khoản. Tinh thần của bạn dạng hợp đồng new thì sẽ khác.

– Tốt! Vậy ngươi cứ giải quyết và xử lý việc này với họ! toàn thể giao mang đến mày! – Hoàng Phong đứng dậy, sở hữu cả tệp hồ nước sơ thoát ra khỏi phòng.

Hoàng Phong không từng lo ngại khi giao việc gì mang đến Bá Lâm, anh hiểu năng lượng lẫn tính biện pháp của bạn. Phương diện khác, Bá Lâm còn là một người anh tin cẩn và coi trọng nhất. Hoàng Phong luôn sẵn trong bản thân sự cao ngạo, bề trên, luôn luôn xem thường người khác, giống như các công tử bé nhà giàu cùng đẳng cấp; vậy nên việc gồm một người bạn chân thành, cùng với Hoàng Phong là một trong điều xa xỉ lắm. Chỉ tận đến lúc Bá Lâm xuất hiện, vào một trong những ngày u ám, cứu Hoàng Phong thoát ra khỏi bàn tay Tử thần, thì cậu công tử ngạo mạn ấy bắt đầu hiểu đúng hai từ tình bạn và học cách trân quý thứ quý giá với đời mình. Hoàng Phong luôn luôn mang ơn cứu vớt mạng cho tới tận thời khắc này. Bá Lâm thì cho rằng đó là bài toán phải làm, chưa từng mảy may xem xét đến vấn đề bắt các bạn mình đền rồng ơn vậy nào. Đời, cũng còn bạn quân tử mà!

*

– Anh phiền quá!

Tử Du bực dọc, vùng vằng đẩy gã giới trẻ với đôi kính dày cộm, tay ôm bó huê hồng – có lẽ đến ngay sát trăm bông – khệ nệ theo sau cô từ kế bên vào quán. Tuy cửa hàng không đông khách, chỉ thưa thớt vài người, nhưng không khí yên tĩnh rõ ràng đã bị phá vỡ do câu nói ban nãy của Tử Du, khiến cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô và anh chàng kính cận. Anh ta vẫn không có động thái chịu vứt cuộc, vẫn đứng ôm bó hoa, quan sát theo bước chân Tử Du với cặp mắt của một gã đê mê tình xuất xắc vọng. Có những đoạn vào cuộc đời, gạch nối giữa hi vọng và vô vọng chỉ dễ dàng nằm ở cái gật đầu đồng ý của một người khác! Cô đi liền mạch vào tận sâu trong khu vực nội cỗ của quán chỉ nhằm tránh mặt, hoặc cũng có thể là để tự cô không phải nhìn thấy loại vẻ mặt thiểu não kia.

Từ nãy mang lại giờ, Miên Tú ngồi trong góc khuất, lặng lẽ quan sát tình tiết câu chuyện, thầm nghĩ, anh chàng này khá cù lần, sao rất có thể lọt vào mắt Tử Du? rộng nữa, chị ấy xinh đẹp, xuất sắc giang, ắt hẳn phải có rất nhiều người theo đuổi, việc cắt đuôi không hề khó vì kinh nghiệm tay nghề đủ nhiều rồi chứ nhỉ, sao lại làm ảnh hưởng đến khách ráng này? Tử Du là dân marketing mà, phần đa chuyện đều nên gói trong chuỗi nhanh – gọn – nhẹ và sinh lời! Đằng này lại khiến cho chính tín đồ khách quen độc nhất thấy phiền, liệu chị ấy gồm để tâm đến các vị khách khác? Chỉ tận đến khi một nhân viên cấp dưới bước lại gần vị trí anh chàng, nói nhỏ dại gì đó, dấn bó hoa từ bỏ tay anh kia, rồi anh chàng lủi thủi ra về thì Miên Tú bắt đầu hết khó chịu với chuyện khách hàng trong quán đang thiếu thoải mái và dễ chịu trước phần đa gì vừa diễn ra. Miên Tú còn chưa hiểu chuyện gì khi chúng ta nhân viên nọ lại đem bó hoa đến đặt trước phương diện cô, thì Tử Du xuất hiện, ngồi phịch xuống bên cạnh, bực dọc.

– Chị chỉ lịch lãm thôi, cơ mà hắn tưởng chị say đắm hắn, theo tỏ tình hoài luôn!

Miên Tú mỉm cười, ra chiều thông cảm, cô đọc chuyện này. Cô cũng đề nghị qua, cũng từng được săn đón, theo đuổi, cũng từng cảm thấy phiền bởi vì chuyện có không ít hơn một người dành tình yêu cho mình… tuy thế dẫu sao thì những điều ấy vẫn luôn đưa về chút ít cảm xúc thú vị. Hốt nhiên, tua dây link giữa trọng tâm hồn cô và cầm cố giới bên ngoài đầy color ấy đột nhiên bị bứt đứt do cái ăn hỏi hào nhoáng nhưng mà rỗng tuếch kia… cuộc sống vốn dĩ thông thường của cô cũng không mấy hạnh phúc, chứ chớ nói là tuyệt vời nhất như fan ngoài quan sát vào; chỉ là, nó đầy đủ với cô. Ngoài bài toán phải chịu đựng đựng chuỗi liên tiếp nhau của sự việc thảo mai lúc có tín đồ khác với đay nghiến vô cớ dịp chỉ có hai bạn của bà bầu kế, thì phần nhiều thứ đều gần như là ổn. Tử Du kéo Miên Tú về thực tại bằng một hành vi rất là khó gọi – đẩy bó hoa về phía cô.

– Chị khuyến mãi ngay em á!

Miên Tú lắc. Miên Tú không phù hợp hoa, cũng không mê say được khuyến mãi ngay hoa, cũng chưa từng đặt nặng nề chuyện lãng mạn trong tình cảm. Bởi, đồ vật cô cần chỉ là 1 trong người nhằm yêu yêu đương chân thành, chứ chưa hẳn những bóng nhoáng từ xoàn cáp. Cô không tìm kiếm kiếm cho bạn một hoàng tử, cơ mà tìm một người có thể hiểu, thấu hiểu và chia sẻ được hồ hết thứ cùng với nhau. Ngọt ngào với Miên Tú dễ dàng là một cái nắm tay để biết còn có ai đó ở cạnh mình, một bờ vai nhằm tựa vào gần như lúc mỏi mệt, 1 bàn tay hoàn toàn có thể lau nước mắt. Nắm thôi! nhưng lại rồi Miên Tú đã cay đắng nhận ra, những người đến cùng với cô cần những thứ không giống hơn, khác hoàn toàn với đa số điều cô mong muốn đợi.

*

Bá Lâm hì hục chạy cỗ trên máy, một cô gái tiến đến gần anh, dừng lại ở máy ở bên cạnh và bắt đầu khởi rượu cồn nó. Dáng tín đồ dong dỏng cao, nhỏ gọn với mái tóc ngắn được tém gọn gàng phía sau, tóc mái nghiêng lâu năm chấm đuôi mắt thuộc làn da trắng nổi bật lên cặp chân mày rậm. Cô mặc bộ đồ tập gym ôm gần kề người, để lộ phần nhiều đường cong mỹ miều, hài hòa và hợp lý trên cơ thể.

– Trễ vậy, em?! Anh gần kết thúc rồi! – Bá Lâm vừa thở hồng hộc, vừa chứa tiếng hỏi.

– Chuyến bay trễ nhị tiếng, em lay lắt sống sân bay, về đơn vị lăn ra ngủ luôn tới giờ!

Cô gái trẻ báo cáo – giọng nhẹ, vơi dàng, rất phái nữ tính nhưng mà cũng đầy cá tính. Giọng nói này, Bá Lâm trước đó chưa từng quên và chắc chắn là không thể làm sao quên, dẫu rất mất thời gian rồi, anh ko được nghe ngẫu nhiên lời yêu thương thương nào từ các giọng nói ấy. Ngày chia tay, è Kha phân tích mang đến anh nghe một cách cụ thể lý vì vì sao lại phải chia tay; anh không muốn, cũng không thể đồng ý sự thật này. Dẫu vậy so với vấn đề phải đứng tách hẳn khỏi nai lưng Kha, bóc tách hẳn khỏi cuộc sống Trần Kha, Bá Lâm thà gật đầu đồng ý lý bởi vì chia tay – cái vì sao mà siêu lâu sau đó anh mới hoàn toàn có thể thật sự gật đầu nó – để được cạnh bên cô tại một vị trí trọn vẹn khác, an toàn và vững chắc. Anh bấm máy tụt giảm độ, rồi ngừng hẳn, bước xuống thảm, bước đầu thực hiện phần đa động tác giãn cơ sau tập luyện. Bá Lâm lên tiếng.

– lâu rồi anh ko qua Tử Du, cuối tuần em từ từ không?

– chắc hẳn có! Như cũ nha! – Kha bấm thiết bị tăng tốc và ban đầu chạy nhanh hơn.

– OK! Bye em!

*

Bàn ăn dài, đẳng cấp và sang trọng với bảy món ăn uống được tô điểm điệu nghệ. Đầu bàn là 1 trong người bầy ông đứng tuổi, làn tóc điểm màu sắc muối tiêu, ngũ quan liêu đầy đặn, cân đối, nhan sắc sảo; mặc dù không nhằm lộ các cảm xúc, tuy nhiên ông biểu đạt rõ là 1 người trải đời, quyền uy và không thể đơn giản. Thong thả gắp thức ăn vào chén, người thiếu nữ ngồi bên đề xuất ông lên tiếng.

– chưa xuất hiện tin tức gì của con hả, anh?

Không khí tĩnh mịch vẫn bao che không gian chống ăn. Ông buông đũa, phương diện lạnh tanh, xuất xắc không lên tiếng, đặt chén xuống, vùng dậy và ra khỏi bàn, để mặc cho vợ nhìn theo với góc nhìn không hài lòng; dẫu thế, bà vẫn liên tục dùng bữa với nụ cười đầy ẩn ý cùng thể hiện thái độ thong dong, gồm phần hả hê hơn cả mức bình thường. Cũng phải, ông ấy không suy nghĩ bà, vì chưng bà gồm là gì trong cái mái ấm gia đình này. Chẳng là gì khi con nhỏ nhắn từ nhỏ dại đã được ông xã yêu thương, cưng chiều. Chẳng là gì lúc con bé càng lớn, càng giống chị em nó… cùng hiển nhiên, ví như hình trơn người đàn bà ấy vẫn còn đó tồn tại trong căn nhà này, thì bà mãi mãi không là gì cả!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương I.2 – Gia biến

Bạch Quân ngồi trên trường kỷ, tay véo hờ lên khoảng trống giữa song mày rậm đã điểm color muối tiêu. Ánh sáng của chiếc bóng đèn để bàn được thu gọn vào một vị trí nhờ loại chụp đèn buổi tối màu đang nhắm tới phía khung ảnh của người đàn bà – tín đồ mà Miên Tú giống mang lại mười phần, hay nói đúng ra là phiên bản trẻ của bà – đang để lên chiếc bàn kê sát mặt trường kỷ, phía ông ngồi.

*

Miên Tú băng qua cơn mưa trái mùa tự dưng đổ ầm xuống mà lại không một dấu hiệu nào mang đến việc xuất hiện của nó, y hệt như cuộc hôn nhân vội vã đổ ầm vào đời cô ko một lời cảnh báo. Ngày nọ, Bạch Quân gọi Miên Tú vào chống và thông tin rằng, cô sắp lấy chồng. Còn, câu hỏi Miên Tú sẽ lấy ai, anh chàng kia là fan thế nào, tính cách, thế lực ra sao, xuất xắc nhiên, Miên Tú không được biết, cũng không được đặt câu hỏi đến. Ít ra, tên tuổi của fan cô sắp hotline là chồng – fan mà cô sắp đề nghị gắn bó hơn nhì hay cha mươi năm nữa, thậm chí hoàn toàn có thể dài hơn – cô cũng nên theo thông tin được biết chứ nhỉ?! Ít ra, nó cũng giống phương thức tìm hiểu dễ dàng nhất của một đôi đề xuất lấy nhau trải qua việc mai mối! Ít ra, nó cũng giống như Bạch Quân đang hỏi ý cô về việc gả đi mang đến một gia đình nào đó – nhưng mà cô biết chắc chắn là họ giàu có, chúng ta quyền lực! Ít ra, bạn dạng thân Miên Tú vượt hiểu, bản thân là bé trong gia đình danh giá, thì cái danh giá đó đang đi cùng những hệ lụy như thế nào…! Nhưng, đâu đó trong cái suy xét trưởng thành vượt sớm đối với tuổi nhì mươi bốn của mình, Miên Tú vẫn thì thầm hy vọng, được tôn trọng, được đối đãi theo mẫu cách đối chọi thuần độc nhất của phụ thân với bé gái. Thời gian này, Bạch Quân không hỏi chủ ý con, nhưng ông sai bảo – 1 trong các chuỗi “ra lệnh – nhận lệnh – thực hiện” được sinh ra một biện pháp vô thức và bên cạnh đó nó đã dần trở thành truyền thống trong gia đình. Trụ cột kinh tế tài chính luôn là người nắm quyền.

Miên Tú được – tuyệt nói đúng ra là “bị” – giáo dục trong một môi trường khắc nghiệt. “Công, dung, ngôn, hạnh” là đông đảo đức tính nhưng mà Miên Tú được dạy rằng người phụ nữ cần phải gồm từ đông đảo ngày cô còn rất nhỏ – nhỏ đến nỗi Miên Tú không tài nào hiểu được mình đang buộc phải học hầu hết gì, và lý do mình đề xuất làm điều đó. Thú tiêu khiển thanh nhã như uống trà, xem sách cũng chưa phải chỉ rèn luyện trong một tuyệt hai hôm, đơn giản vì vài ba hôm là 1 trong những con số quá bé nhỏ tuổi cho kiến thức buộc phải lấn vào máu của con người. Sau này, khi bự hơn, Miên Tú dần hiểu ra, đàn bà trong một mái ấm gia đình quý tộc “thuần chủng” phải được trang bị rất đầy đủ “vũ khí” để bất kể lúc làm sao cũng hoàn toàn có thể sẵn sàng bị giới thiệu “chiến ngôi trường hôn nhân”, địa điểm được gán mác niềm hạnh phúc bằng vấn đề môn đăng hộ đối, nhưng khốc liệt và tàn nhẫn hơn một mặt trận giết chóc đúng nghĩa.

Miên Tú trưởng thành với vỏ bọc điềm đạm hơn, hững hờ hơn. Cô kết nạp những kiến thức mình được dạy dỗ thành một phần của cuộc sống, thành phản xạ vô điều kiện. Khi quyết tâm tạo nên một cuộc sống mới, một thân phận mới, Miên Tú đã vứt bỏ những thứ gắn sát với tuổi thơ, cùng với thanh xuân, phần đông thứ đã lấn sâu vào máu và trở thành 1 phần của cuộc sống cô. Mà, cuộc sống thường ngày này tai ngược quá! Con tín đồ ta phải đau buồn rèn luyện từng ngày mới bao hàm thói thân quen quý phái, phong cách để hy vọng thoát xác, được bước vào hào môn, có cuộc sống đời thường cao sang, nhiều có. Còn Miên Tú thì ngược lại trọn vẹn – cô hy vọng có được một cuộc sống thường ngày bình dân, đơn giản và giản dị mà những cô nàng khác xung quanh cô đang cầm tìm cách để rời đi kiếm về phía hào nhoáng.

Khóa cấp cửa, thả vội túi xách xuống, Miên Tú rảo bước nhanh vào căn phòng trong cùng. Nơi ở nhỏ, đơn sơ, tường được quét một tờ sơn về tối màu – tông màu nền chủ đạo vào việc đảm bảo bốn vách tường tránh bị vấy dơ trong suốt thời gian khách sử dụng nhà. Đây ví dụ là phương pháp bảo đảm an toàn tài sản khá thô sơ của công ty nhà, e ngại người thuê mướn cũ tránh đi cùng để lại tứ vách tường xum xuê những vết không sạch có màu rất nổi bật trên nền tối; vậy nên họ đành có tác dụng cái việc bất khả kháng là đánh phết đều thứ bởi màu tối hù hù cơ mà quên rằng, người thuê tiếp theo sẽ có người mong mỏi được sinh sống trong một căn nhà sáng sủa hơn. Hiện tại, Miên Tú vẫn thích cái tông màu nền tối ấm cúng nhưng khá ma mị này; nó khiến cho cô cảm thấy mình là mình, trật giữa một trái đất bí ẩn, nhưng ít ra ở đây, sự bí hiểm ấy an toàn. Khi mắt đã bội thực với hàng vạn thứ ánh nắng chói lòa, con tín đồ ta sẽ tìm về với không nguy hiểm – chỉ dễ dàng và đơn giản là xám tối…

Cô không chọn sửa vô số nội thất. Từ cửa ngõ đi trực tiếp vào chống khách, chỉ vỏn vẹn một cái trường kỷ dạng nệm đặt đối diện chiếc tv đời cũ – do người mướn trước nhằm lại, nó cũ đến mức vẫn mang cái thùng lớn phình ngơi nghỉ phía sau, khác hẳn những chiếc ti vi đời mới, siêu mỏng, hết sức nét được quảng cáo và trưng bày mọi các cửa hàng điện tử; nó cũ mang đến mức, thỉnh thoảng đụng mạch ko lên hình, hoặc đôi lần gồm hình thì lại ko nghe được tiếng. Công ty bếp được thiết kế theo phong cách gọn gàng, thông với chống khách nhằm mục đích tiết kiệm thêm 1 ít không gian – mặc dù là ít ỏi cùng không mấy cần thiết đối với loại nhà giành riêng cho một tín đồ ở như vậy này, nhưng xúc cảm ấy khiến cho khách thuê trọ cảm xúc mình được quan lại tâm.

Tủ phòng bếp bằng gỗ, hai cửa ngõ được treo chắc hẳn rằng ở phía bên trên bếp gas đặt âm vào phương diện đá hoa cương bên dưới. Đôi nhà bếp gas lúc nào thì cũng im ỉm, nguội ngắt theo như đúng cái kiểu không ai động tay vào mặc dù chỉ bật lên để sở hữu chút tương đối ấm, chứ nào cần nấu một giở thịnh soạn, ra trò. Miên Tú biết thổi nấu ăn, với thích nấu nạp năng lượng nữa là khác; nhưng chưa phải riêng gì Miên Tú, mà ngoài ra ít ai đủ kiên nhẫn và hứng thú để suy nghĩ, để xắn tay vào phòng bếp nấu một bữa linh đình rồi một mình lủi thủi nạp năng lượng cho bằng hết mớ thức ăn mà dĩ nhiên phải bố hay bốn tín đồ chụm vào mới rất có thể hy vọng ăn uống hết nổi. Nghĩ vậy, Miên Tú cũng không còn hứng nấu. Rồi cứ thế, Miên Tú chọn một món ăn uống qua loa ráng cho những bữa tiệc đầy đánh hào hải vị, một ly mì tôm vào buổi sớm sớm nhằm lót dạ cố gắng vì gồm kẻ hầu người hạ bày biện sẵn thức ăn ngon vào mỗi đầu ngày, một bóc trà không nhãn chũm cho những bữa tiệc trà sang trọng bên những bóc trà ngon mang thương hiệu nổi tiếng. đúng đắn là tuyển lựa sự cố kỉnh thế cân xứng với thực trạng chứ không phải giao hàng thói quen thuộc cũ!

Đơn giản không chắc hoàn toàn có thể hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thì dễ dàng lắm. Thời gian này, cùng với Miên Tú, cảm giác an ninh là hạnh phúc. Miên Tú sợ, sợ hãi lại đề xuất nhiều lần tiếp nữa đối diện với cái xúc cảm lạnh lẽo từ hầu hết phía còn sót lại của mẫu bàn ăn dài trong ngôi nhà rộng lớn – mặc dù xa hoa, đông người, nhưng luôn luôn chỉ lấy lại cảm xúc trống vắng, cô độc. Miên Tú sợ các cái cười thảo mai, số đông lời chì phân tách và rất nhiều trò quấy rầy ác ý của Tuyết Hà, người mà phụ thân cô đón về cùng với hy vọng có thể thay thế bà mẹ chăm sóc, thương yêu cô, người mà cha cô đón về thay chị em mang cái thương hiệu “bà chủ”, người mà cô phải gọi là “mẹ” thay bởi vì “dì” giống như những ngày còn mẹ. Miên Tú sợ những đêm Hoàng Phong đổ ầm vào mình, khá thở sặc mùi hương rượu, rồi thô bạo giật phăng bộ quần áo ngủ – bộ quần áo mà đêm nào sau mẫu đêm đầu tiên, Hoàng Phong cũng chê là quay lần, là ko hấp dẫn. Miên Tú sợ hãi cái ánh nhìn như muốn giết người của thân phụ khi cô quay trở lại nhà, và nói rằng, cô ko muốn tiếp tục cuộc hôn nhân gia đình kia nữa.

Miên Tú trở ra, cùng với bộ quần áo ngủ – vẫn bí mật đáo dạng hình cù lần, với vẫn không cuốn hút – cùng chiếc khăn màu trắng trên tay, ung dung lau mái tóc nhiều năm ướt sũng. Phịch tín đồ xuống chiếc giường nhỏ dại đặt gần kề góc tường, chỉ vừa đủ đến một bạn nằm. Cỗ drap trắng khá ngả màu như vào mấy hộ gia đình thuê theo giờ của rất nhiều khách sạn rẻ tiền. Phía ko kể là chiếc tủ đầu nệm hai ngăn, trên đặt một loại đèn ngủ được thiết kế nhỏ tuổi gọn nhưng đủ lớn để làm đúng trọng trách chiếu sáng nhưng mà không thống trị nhân căn phòng cảm xúc chói mắt, khó chịu. Ngôi nhà nhỏ, không nhiều nội thất nhưng ấm áp hơn nhiều so cùng với ngôi biệt thự không hề thiếu tiện nghi nhưng mà quá rét mướt lẽo. Mà, có giá lạnh đi nữa thì đó cũng là chỗ cô được sinh ra, béo lên thuộc biết bao kỷ niệm, về cha, về mẹ, dẫu, chị em mất khi Miên Tú còn tương đối nhỏ, tuy thế cái cảm giác thương nhớ chị em qua đều giấc mơ chắp vá vẫn luôn luôn ám ảnh cô. Ít ra, mỗi khi nghĩ về mẹ, Miên Tú lại có được niềm an ủi lớn lao, rằng có đi đâu, về đâu, thì người mẹ vẫn luôn bên cạnh, luôn luôn dõi theo, cùng không khi nào để cô lẻ loi.

Miên Tú chưa từng hối hận vì quyết định của mình, cô chỉ cần cuộc sống lặng bình, vơi nhàng như thế này là đủ. Chỉ là, không bao giờ, sự yên bình ấy hoàn toàn có thể kéo lâu năm được lâu, vày cô ko tài nào thoát ra khỏi cái nhẵn đổ to lớn của thống trị thượng lưu. Không rõ là từ ai, nhưng luôn có những thế lực giấu thương hiệu theo xua đuổi Miên Tú, dường như họ chỉ chực ngóng để dẫm nát sự sung sướng bé nhỏ tuổi – chỉ vừa được nảy mầm vừa mới đây – của cô. Thọ dần, trong Miên Tú le lói một ý nghĩ, bắt buộc chăng, mình đã cứ vất va vất vưởng như thế này, cần nay trên đây mai đó suốt cả nửa đời sót lại mà không kiếm được một nơi dừng chân, hay là một niềm hạnh phúc nào, mặc dù là bé dại nhoi?!

*

Trần Kha bước thoát ra khỏi thang trang bị với bộ đồ Âu buổi tối màu, lịch lãm, tay mang chiếc cặp màu da bò – màu sắc lạ lùng, khác hẳn với màu sắc phổ thông vốn tất cả của các sản phẩm da dành riêng cho doanh nhân hay đông đảo người thao tác tại văn phòng, tay sót lại là ly coffe đang có dấu hiệu rục rịch những phân tử nước bé dại li ti tự luồng khá tụ lại bên trên thành ly đục color in chữ tín của cửa hàng cà phê ở tầng trệt tòa nhà. Nai lưng Kha đảo mắt quanh một vòng, tác phong thao tác của nhân viên cấp dưới vẫn không tuân theo đúng yêu mong mà cô chuyển ra. è cổ Kha luôn luôn là người xuất hiện ở công ty sớm nhất, từ bây giờ cũng chẳng nên ngoại lệ. Cô chán nản bước vào phòng làm việc của mình, tự hỏi, đến sớm hoặc thậm chí chỉ việc đến đúng giờ tất cả quá cực nhọc không?

Căn phòng nhỏ tuổi nhưng được tô điểm khá nhỏ gọn và đối kháng giản; vị trí trung tâm là bàn thao tác làm việc với hình chữ L, phần dài hơn nữa đặt máy tính và những vật dụng đề nghị thiết, phần còn sót lại để khay hồ sơ cùng là địa điểm Trần Kha đặt cái cặp màu da bò trông rất nổi bật của mình. Tiếp giáp tường, phía trái là kệ hồ nước sơ tư tầng. Những tệp làm hồ sơ được phân loại rõ ràng, cụ thể theo số đồ vật tự, tháng, năm in tức thì hàng, trực tiếp lối và được dán một biện pháp đồng gần như trên gáy. Bên yêu cầu là kệ sách, đầy ắp gần như cuốn sách chăm ngành ráo mát – cách thức học – ở bố ngăn trên, ngăn sau cùng được trang trí bằng vài cuốn tè thuyết trực thuộc thể nhiều loại ngôn tình sướt mướt cơ mà cô trợ lý chèn vào mang đến kệ sách của sếp đỡ nhàm chán. Đặt ly coffe xuống bàn, nai lưng Kha đưa ngón tay quệt một vệt lâu năm lên mặt bàn. Mặt bàn sạch mát sẽ, ko vương bất kỳ hạt vết mờ do bụi nào. Tỏ vẻ hài lòng, è cổ Kha ngồi xuống ghế.

Tiếng gõ cửa ngõ vang lên với không chờ Trần Kha lên tiếng, người bên phía ngoài vặn vắt cửa, mở ra, hối hả bước vào phòng. Là Vĩnh Tiêu – sếp của trằn Kha, chuyện ấy dễ đoán quá, vị trong công ty này, gồm ai dám từ bỏ ý vào phòng nhưng không đợi sự đồng ý của è cổ Kha. Trần Kha không thật khó tính, dẫu vậy đủ bản lĩnh, đầy đủ uy quyền để toàn bộ mọi người phải kính nể chứ không chỉ dừng ngơi nghỉ sự lo âu hay dè chừng. Trong công việc, è Kha luôn đòi hỏi đủ cao, đủ hà khắc ở nhân viên để mang lại hiệu quả tốt nhất. Vào giao tiếp, trằn Kha luôn giữ khoảng cách đủ để không nhân viên cấp dưới nào lầm tưởng rằng mình rất có thể đứng đồng cấp với sếp. Điều này khiến người khác khá e dè khi tiếp xúc với trằn Kha, tuy nhiên với cô, đó là điều tốt. Việc tò mò và chia sẻ với nhân viên không thật khó khăn khi tất cả Nhã Nhu – cô trợ lý hiểu chuyện và tốt việc.

Vĩnh Tiêu kéo số chỗ ngồi xuống trước mặt è cổ Kha; bài toán đoán ý anh, cũng không mấy khó khăn với cô. Trằn Kha đã thao tác ở phía trên khá thọ và luôn lấy lấy được lòng tin của sếp qua kết quả của những vụ kiện tụng trong tay cô. Theo sau Vĩnh Tiêu là Nhã Nhu với ly cà phê nóng sốt trên tay, cô bước đến gần với đặt xuống bàn – trước mặt Vĩnh Tiêu. Trằn Kha khẽ gật đầu, Nhã Nhu trở ra ngoài và ngừng hoạt động lại.

– Vụ vừa rồi tốn không ít thời gian! – Vĩnh Tiêu khá cau mày, tỏ vẻ ko hài lòng.

– Đối phương nhất mực không chịu hòa giải, mặt Lâm Thị thì không muốn làm phệ chuyện! Em cần đích thân bay qua đó để xử lý!

– Anh không muốn tình trạng này tiếp diễn!

– Em gọi rồi! – è cổ Kha gật đầu.

Vĩnh Tiêu đứng dậy, cách ra ngoài. Cuộc hội thoại chóng vánh; nhanh đến nỗi, khói trên ly cafe Nhã Nhu có vào ban nãy vẫn chưa bay hết; nhanh đến nỗi, đám nhân viên phía bên ngoài chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết, sếp vụt xuất hiện rồi vụt biến mất như thường xuyên lệ; nhanh đến nỗi, chỉ mỗi trần Kha hiểu, tại sao anh chỉ cho để nói vài câu rồi đi như vậy thay bởi vì một cú điện thoại. Vĩnh Tiêu ít khi lộ diện ở công ty, chỉ giao việc qua điện thoại cảm ứng và email, những vấn đề khác sinh hoạt văn phòng hầu hết giao cho Trần Kha cùng một vài cách thức sư không giống xử lý. Trần Kha mỉm cười, phủ nhận trước cái quan tâm đến có phần xấu xí – tuy thế đúng về sếp bản thân – rằng đấy là kẻ chăm quyền và lạnh lùng đến đáng sợ. Dòng lưu ý đến của cô bị tiếng rung – âm nhạc khá thân thuộc của chiếc smartphone đắt tiền đã nằm chỏng chơ trên bàn – ngắt ngang. è cổ Kha không yêu thích sự ồn ào, cũng không chịu đựng được music quá lớn, nên dù cho chỉ ở một mình, điện thoại cảm ứng thông minh cô vẫn không bao giờ thoát khỏi chính sách yên lặng. Trần Kha từ tốn nhìn qua chiếc điện thoại đang rung theo nhịp khá nhẹ nhàng, cơ mà đủ để triển khai cho một fan thích yên ổn tĩnh như cô bước đầu cảm thấy khó chịu. è Kha bắt máy, cao giọng.

– Nghe!

Dường như bạn gọi bên kia đang nói điều nào đó rất bi ai cười. Đôi ngươi rậm của è Kha vẫn giãn hẳn ra, cô phì cười, để lộ mẫu răng khểnh – điểm nhấn lớn và bí mật nhất bên trên gương mặt ghẻ lạnh của cô, bởi ít ai thấy được nai lưng Kha cười. Giọng trần Kha ban đầu nhẹ nhàng và gồm phần ngọt ngào và lắng đọng hơn ban nãy.

– ghi nhớ tao thì nói đại đi, còn giúp bộ! Rồi! Rồi! Quà cho người đẹp thì lúc nào thì cũng phải nhớ! Của ngươi thì không có đâu! Vậy đi!

*

– Ông ta phản bội ứng cố gắng nào? – Hoàng Phong ung dung đẩy từng con đường dao dịu nhàng tạo thành vết giảm trên miếng thịt bò vừa chín tái, từ tốn dùng nĩa gửi miếng thịt, từ bây giờ đã được cắt rời, còn hơi ửng đỏ vào miệng.

– ko mấy hài lòng! tuy nhiên vẫn phải đồng ý thôi mà! – Bá Lâm vừa trả lời, vừa đặt tách bóc cà phê xuống.

Có vẻ vấn đề đã được Hoàng Phong tiên lượng từ đầu, buộc phải anh trầm trồ khá hả hê khi Bá Lâm báo tin. Hoàng Phong toan tiếp lời thì ở bên cạnh có một vị khách sơ ý va phải nhân viên cấp dưới phục vụ, đổ ập ly nước lọc trên khay lên trên người Hoàng Phong. Theo bức xạ tự nhiên, Hoàng Phong đứng phắt dậy, cần sử dụng khăn nạp năng lượng phủi sạch mát nước trên áo vest, cởi áo ra với khoác vào thành ghế. Khoát tay tỏ ý không sự việc gì, để tín đồ phục vụ có thể rời đi, rồi Hoàng Phong nhanh nhảu xắn tay áo sơ ngươi lên, để lộ lốt sẹo dài khoảng 10 centimet trên bắp tay trái. Cả Hoàng Phong cùng Bá Lâm phần nhiều nhìn dấu sẹo, rồi nhìn nhau, cười cợt nhẹ.

Có lẽ, cả hai hồ hết không thể nào quên được. Các năm trước, một đợt đi leo núi, Hoàng Phong bất cẩn, gặp nạn, rơi xuống vực, như ý bám được vào trong 1 khoảng chìa ra bên trên vách núi. Lúc đó, bắp tay anh đã biết thành thương, rách rưới một mặt đường dài – lốt hở giết da còn lại vết sẹo lồi trông rất to khiếp, mà cho tới tận bây giờ, anh cũng không muốn nối liền lại, xóa mờ đi mặc dù anh quá tiền để làm chuyện đó. Bởi, Hoàng Phong mong muốn dùng nó nhằm tự nhắc nhở mình, ranh mãnh giới giữa cuộc sống và chết choc thật sự rất ao ước manh. Chỉ những ai đã từng đối lập với sự hoang mang, vô vọng khi đối lập với mẫu chết mới hiểu được rằng, khi ra khỏi bàn tay Tử thần, bạn dạng thân luôn muốn giữ lại một điều gì đấy để tự nói nhở bản thân, nên trân quý hiện tại, cùng biết ơn bé người đã hỗ trợ cho cái hiện tại này được tiếp diễn.

Khi ấy, Hoàng Phong thật sự đã nghĩ, đời mình, đến đó là hết. Dấu thương rách nát toạc mọi khi một đau buồn hơn, lúc biết mình không còn đủ sức để bấu víu vào vách đá – niềm hy vọng ở đầu cuối – thì cũng thừa tỉnh táo apple để gọi rằng, anh sẽ không hề ngày mai, không còn tuổi trẻ hoang dại, không còn thời cơ thể hiện bạn dạng thân, không còn gia đình, không liệu có còn gì khác nữa cả… tuyệt vọng, dùng chút công sức cuối thuộc còn sót lại, Hoàng Phong kêu cứu. Rồi, Bá Lâm xuất hiện, cứu anh ngoài hiểm nguy. Tình chúng ta này, cũng từ này mà bắt đầu. Sự sòng phẳng vào tính biện pháp Hoàng Phong thể hiện rất rõ ràng ràng, bạn nào mang lại anh một, anh đã trả lại một. Nên, ơn cứu giúp mạng của Bá Lâm, anh trường đoản cú nhủ lòng, nhất thiết sẽ đền đáp.

*

“Cốc, cốc” – tiếng gõ cửa không có tác dụng Bạch Quân phân tâm, ông vẫn đang triệu tập vào tệp hồ sơ mở sẵn trên bàn. Sau một lúc hóng đợi, hai góc cửa phòng cùng lúc mở ra, một người bầy ông đứng tuổi cách vào. Gương mặt phúc hậu. Bộ áo quần Tàu đen tuyền, cùng rất phong thái điềm tĩnh, nghiêm chỉnh càng làm cho thân nuốm của ông trở nên bí ẩn theo một kiểu rất là xưa cũ – hình dáng mà bạn ta vẫn thường gọi những người dân ở bên cạnh vua, chúa thời xưa, dù không được phó thác nhiệm vụ rõ ràng, nhưng luôn luôn được biết đến với cái chức vụ “thân tín”. Dĩ nhiên lẽ, Chu Đình ở bên cạnh chủ nhân của bản thân đủ lâu, để hiểu được rằng trạng thái bây giờ của Bạch Quân là tâm lý không tương xứng để báo tin không vui, dẫu, tin tức ông với về không phải là khôn